Vào thời điểm quan trọng, cô liền dùng khuỷu tay chắn một chút, kết quả cả cánh tay đều đau như bị rút gân. Giây tiếp theo liền nhắm chặt hai mắt, cắn răng cố nhịn.
“A Dao, thắt dây an toàn vào đi!” Nhiêm Dao không nhúc nhích, không phải không muốn mà là không thể. Cơn đau dần qua, thay vào đó là sự tê dại, đừng nói là nhấc tay lên, ngay cả động một chút cũng thấy khó khăn rồi.
“Nghiêm Phóng, anh lại phát điên cái quái gì thế hả? Thả tôi xuống mau!”
“Xuống ư?” Tốc độ xe không hề giảm, trong lời nói của gã trai lộ ra một cỗ lạnh thấu xương, “Để cho em đi theo thằng chó đằng sau kia đi gặp Tống Tử Văn ấy à? Nằm mơ!”
“Anh biết?” Nhiễm Dao trố mắt, đột nhiên giật mình, “Là anh, là anh làm, có đúng không?”
“Quả nhiên, người hiểu biết anh nhất trên đời này chỉ có em, A Dao.”
“Tại sao?”
Khóe miệng Nghiêm Phóng hơi nhếch, khẽ cười, “Em không biết ư?”
“Tôi nên biết sao?”
“Đương nhiên nên biết rồi.” Nhiễm Dao ngẩn ra, ánh mắt lập lòe không xác định lắm.
Nghiêm Phóng vẫn nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm nhìn đường, tuyến đường thành thị dần trở thành đường lên núi, lái cực kỳ nhanh và cẩu thả.
“Bởi vì…” Hắn gằn từng tiếng một, “Gã họ Tổng đó từng làm em tổn thương, tại sao có thể buông tha cho hắn được chứ? Em có còn nhớ lúc nhỏ, em bị Lý Tiểu Hố bắt nạt, anh đánh nó xong đã nói gì không?” Nhiễm Dao như bị sét đánh.
Nghiêm Phòng nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt lại xuất hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-troi-phu/1668595/chuong-1425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.