Cuối cùng, cô bé chọn một cái váy liền, bên ngoài khoác thêm áo len, tất cả đều là màu hồng, hơn nữa bản thân cô bé tương đối bụ bẫm nên nhìn từ xa chẳng khác nào một cục bông tròn mềm mại.
Xoay một vòng, tạo dáng, phong cách y như người mẫu, trong nháy mắt liền bắt được trái tim bà cụ Lục. Đàm Thủy Tâm: “Cục cưng nhà chúng ta là đẹp nhất, không ai sánh bằng!” Cổng công viên giải trí.
Hàn Sóc dẫn con trai tới từ trước, chờ chưa tới mười lăm phút thì chiếc Hummer kiêu ngạo cuốn theo cát bụi trên đường dừng lại vững vàng. “Anh A Thận…” Cửa xe vừa mở ra, cô bé con đã không chờ nổi mà lao ra.
Trong mắt cậu bé con cũng xuất hiện ánh sáng, “Hạ Hạ!”
“Em nhớ anh lắm đấy!”
“… Anh cũng nhớ em.” Vừa dịu dàng lại vừa có vẻ ngượng ngùng, cầm lấy cái ba lô của cô bé như đã từng làm qua cả trăm ngàn lần.
Ngộ Hạ cũng để mặc cho cậu bé cầm, chẳng hề có một chút do dự nào. Sự tin tưởng giữa những đứa trẻ, không cần nói cũng có thể nhìn ra.
A Lưu: “Mẹ nuôi.”
Hàn Sóc cười, hôn nhẹ hai cái lên mặt cậu: “Mới nửa năm không gặp mà thằng nhóc này lại càng đẹp trai hơn rồi!”
A Thận nhìn về phía Đàm Hi, cười chào: “Mẹ nuôi,“ Ngay sau đó lại chuyển hướng sang phía Lục Chinh, lại chào: “Ba nuôi.”
Sắc mặt Lục Chinh đột nhiên trở nên ấm áp: “Lần đầu gặp mặt, chào con.”
“Con chào ba.”
Bàn tay to và bàn tay nhỏ nắm lấy nhau như đúng rồi, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-troi-phu/1668503/chuong-1333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.