Chương trước
Chương sau
Chết tiệt!
Trong lòng đang chán nản, tư tưởng rối như tơ vò. Thì bỗng nhiên lại nghe thấy cô nói. “Chúng ta kết thúc đi!” Hắn bỗng mở mắt ra, nhìn cô đầy lạnh lùng: “Em nói gì?” Hàn Sóc thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn, nhưng vẫn không cảm thấy sợ, mà ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm. “Tôi nói, nên kết thúc rồi.”
“Dựa vào cái gì?”
“Thì dựa vào, tôi không muốn tiếp tục nữa.” “Ha… Đừng quên rằng, điểm yếu của em vẫn còn nằm trong tay tôi.” “Hình sao?” Hàn Sóc nhếch khóe môi, giọng điệu bình tĩnh: “Muốn tung nó ra thì cứ tung đi.” Hắn giật mình, bỗng chợt nở một nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng thấy miễn cưỡng: “A Sóc, bé ngoan, chúng ta đừng đùa nữa, được không?”
“Chu Dịch, tôi không đùa với anh.”
“Tôi rất nghiêm túc.”
“Câm miệng!” Hàn Sóc lấy chiếc bra bị vứt dưới sàn lên mặc vào, cài nút gài, sau đó nhặt áo ngủ lên, tròng vào, cuối cùng, vén chăn lên xuống giường. “Nội trong hôm nay và ngày mai, tôi sẽ dọn đi.” Chu Dịch vén chăn lên, trần truồng đứng trước mặt cô, ánh mắt hung ác lạnh lùng như dã thú, “Em đang tức giận cái gì? Hử?” Ánh mắt Hàn Sóc lướt qua tia trào phúng.
“Có đáng phải thế không? Đây cũng chẳng phải là lần đầu ông đây ngủ với em, chảnh chọe cái quái gì?”
Sự trào phúng trong mắt cô càng đậm hơn, như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tìm hắn. Chu Dịch tức giận, giơ tay lên theo quán tính. “Còn muốn đánh sao?” Hàn Sóc rướn cổ, đưa mặt đến, “Anh đánh đi!” Tay hắn khựng lại giữa chừng, không khống chế được sự run rẩy.
Sau đó, rũ xuống đầy bất lực. “Nếu hôm nay anh không đánh chết tôi, thì dù có bò tôi cũng phải rời khỏi cái nơi kinh tởm này!” Ánh mắt Hàn Sóc tóe lên sự quyết tâm và hung tợn.
“… Kinh tởm?” Cả người Chu Dịch chao đảo. “Đúng vậy, nơi nào có anh thì nơi đó giống như địa ngục!” Cô nở nụ cười tàn nhẫn. “Em hận tôi như thế sao?”
“Anh… đáng… hận!” “Ha ha ha…” Hắn đáng hận? Chu Dịch ngửa đầu về sau, nước mắt cũng sắp tuôn trào, “Ha ha ha…”
Hàn Sóc lùi về sau nửa bước, nhưng bả vai lại bị hắn giữ chặt lại.
Hắn giống như ma quỷ đang nguyền rủa: “Hận cũng được, yêu cũng được, cả đời này đã định sẵn em phải vào địa ngục với tôi, không thể nào hồi sinh được!”
“Buông tay ra… đồ điện nhà anh!” Cô hét lên, dùng chân đá hắn.
Chu Dịch như không thấy đau, để mặc cho cô đá: “Nghe thấy không? Em là của tôi… của tôi!”
“Tôi không phải!”
“A Sóc, đừng ép tôi… Em biết tôi là một thằng điên, chuyện gì cũng có thể làm ra được!” Hàn Sóc khiếp sợ ánh mắt sắc bén của hắn, bỗng dưng tay chân cô trở nên lạnh lẽo, đầu gối cũng mềm nhũn. Khi cô sắp ngã quỵ xuống sàn, Chu Dịch ôm cô vào lòng, trân trọng yêu thương như vừa món bảo bối vừa tìm lại được sau khi ngỡ đã mất đi. Chính là biểu cảm này, khiến cô tự giác lún sâu, từng bước đi vào chiếc bẫy hắn đã bố trí sẵn.
Hàn Sóc rất hận!
Hận Chu Dịch, cũng hận bản thân cô!
“Xin anh, tha cho tôi…”
“Bé ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng.” Ngón tay thô ráp lau đi giọt nước mắt vươn trên khóe mi của cô, hắn nở một nụ cười.
Hàn Sóc hoàn toàn suy sụp, khóc rống lên.
Chu Dịch vỗ vai cô, trong mắt ẩn chứa thâm tình mà ngay cả chính hắn cũng không hề phát giác ra. Hóa ra, đều là người trong cuộc! Sau một trận cãi vã ầm ĩ, chuyển sang cục diện chiến tranh lạnh.
Hàn Sóc như con quay, làm việc bất kể ngày đêm. Chu Dịch thì lại trở lại những ngày tháng ăn chơi sa đọa.
Mãi đến nửa tháng sau, trong concert của Lệ Đình Vân.
Với tư cách là khách mời thần bí, Hàn Sóc xuất hiện vào 15 phút cuối cùng, song ca với tiểu thiên vương Lệ Đình Vân.
Trước đây đã cho Chu Dịch một tấm vé.
“Anh ta sẽ đến chứ?” Triệu Thu đứng bên cạnh, nhìn chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho cô, tùy tiện hỏi bừa một cấu.
“… Không.”
Chu Dịch không có chuyện cúi đầu, Hàn Sóc nở nụ cười mỉa mai. “Cãi nhau rồi à?” Ánh mắt Hàn Sóc lóe lên.
Triệu Thu kêu nhân viên trang điểm đi ra rồi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.
“Nói đi, chuyện là thế nào.”
“Em muốn chia tay với anh ta.” “… Anh ta đồng ý rồi?” Hàn Sóc lắc đầu. Triệu Thu thở dài, vừa chỉnh lại trang sức cho cô, vừa cảm thán: “Nếu có thể, tôi hy vọng hai người có thể cắt đứt dứt khoát với nhau. Trên đời này không có bức tường nào không hở gió. Cô càng nổi tiếng thì bọn chó săn càng bám chặt theo đuổi, sớm muộn gì cũng có ngày bị lộ tẩy. Tôi không biết năm xưa vì sao cô lại đồng ý với anh ta… Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô gái ngốc à, cô là người sắp làm Thiên hậu, chỉ cần một chút vết nhơ nhỏ cũng đã đủ để người ta nắm chặt không buông, huống hồ gì…“.
“Chị Thu, nếu muốn thoát khỏi anh ta thì phải trả giá bằng tất cả những gì em có bây giờ, chị thấy có đáng không?”
Triệu Thu kinh ngạc: “Là sao?”
Hàn Sóc mỉm cười với người trong gương: “Không có gì…” Nhưng trong lòng đã có đáp án rồi. Phần giao lưu tương tác giữa buổi, Lê Đình Vân vào cánh gà nghỉ ngơi, khi uống nước lại bất cẩn đổ nước lên quần áo biểu diễn: “Tiêu rồi!”
Hàn Sóc nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào phòng bên cạnh: “Sư huynh?” “Trang phục biểu diễn của anh…”
“Ặc!”
Áo sơ mi trắng, vùng ngực bị thấm ướt bởi chất lỏng màu đỏ. Hàn Sóc cầm lên, một mùi hương ngọt ngào ùa đến: “Thứ gì vậy?” “Nước lựu.” “… Ồ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.