Chương trước
Chương sau
Hai người đều sửng sốt.
“Sao anh/em lại ở đây?” Hai người đồng loạt lên tiếng.
Nói xong cả hai cùng cười.
Lưu Diệu thấy Lâm Tâm vẫn còn cười được, bỗng thở phào nhẹ nhõm, hai người đi về phía phòng trà.
“Đàm Tổng tìm em có chuyện gì thế?”
“Nhìn anh lo lắng kìa.” Lâm Tâm cười anh ta, khẽ ho hai tiếng, đột nhiên nghiêm mặt lại, “Lưu Tổng, sau này chúng ta có thể làm việc cùng một tầng rồi, mong anh giúp đỡ”
“Cùng một tầng?”
“Ừ há”
“Đàm Tổng điều em đến tầng 27 rồi à? Chức vụ gì thế?” Lưu Diệu trông có vẻ còn vui hơn cả Lâm Tẩm.
“E hèm… thư ký tổng tài”
“Này! Sao anh lại ngày người ra thế?” Lâm Tâm đẩy Lưu Diệu một cái.
Lưu Diệu hoàn hồn lại, nuốt nước bọt: “Em… đồng ý rồi à?” “Đương nhiên rồi.”
“Nhưng em có thích…”
“A Diệu, Đàm Tổng có nói một câu rất đúng, tích nhiều của bấy giờ chỉ là vì một tương lai có thể dùng được, em vẫn còn phải học rất nhiều thứ.”
Thấy trạng thái Lâm Tầm thả lòng, không giống như miễn cưỡng, trong lòng Lưu Diệu thấy kỳ lạ, nhưng thực sự cũng rất vui cho Lâm Tâm: “Dù sao đi chăng nữa chỉ cần em vui là được.”
Buổi chiều hôm đó, thông báo điều động Lâm Tâm làm thư ký tổng tài làm việc tại tầng 27 đã được bộ phận nhân sự gửi mail thông báo cho tất cả mọi người và dán thông báo ở đại sảnh.
“Lâm Tâm? Là nhân viên cũ của Thịnh Mậu trước kia à?”
“Tôi đã nhìn thấy anh chàng đẹp trai cao cao gầy gầy ở phòng thị trường vốn, khi cười đẹp trai lắm, khiến người khác thấy là ngất!”
“Tôi đã thấy cô sắp ngất rồi đây này! Đàm Tổng làm vậy không ổn chút nào?
“Ha?”
Người đó cười lạnh hai tiếng: “Chân trước vừa mới đã được người quen của Đổng sự Hoàng là Lý Toa ra khỏi công ty xong thì chân sau đã kéo ngay được người quen của Lưu Tổng vào, thay canh mà không thay thuốc, đã nói là có cơ chế khảo hạch nhân viên cơ mà? Ồ, bây giờ cứ thế là cất nhắc lên à? Sao không cất nhắc tới đây này?”
“Hả… Cô nói vậy là thế nào chứ? Lâm Tâm? Người quen của Lưu Tổng?”
“Khụ… Thì tôi cũng có nghe người khác kể lại, có người nhìn thấy hai người họ ngồi chung một chiếc xe về nhà”
“Fuck! Có thật không vậy? Đó là hai anh chàng đẹp trai đấy nhé, cổ… cô…đừng có tung tin đồn nhảm đấy!”
“Hôm qua khi tan làm Triệu Vĩnh Khánh nhìn thấy đấy, cô không tin thì đi hỏi anh ta đi.”
“Haizz… thế giới này thật là kỳ diệu…”
Cách làm này của Đàm Hi gặp phải không ít lời lên án, nhưng đa số mọi người vẫn còn lý trí, cảm thấy sẽ còn có chiều sau nữa, do đó không vội vàng đưa ra kết luận.
Châu Miễu dẫn thực tập sinh của bộ phận nhân sự âm thầm ghi tên mấy người đó lại.
Gần đến giờ tan làm, lại một email nữa được gửi theo nhóm, tên người gửi hiện hai chữ “Chầu Miễu”, nội dung như sau…
Xét thấy mọi người còn có một số phê bình không công khai về chuyện Lâm Tầm được thăng chức làm thư ký tổng tài, bộ phận nhân sự bàn bạc quyết định công khai kết quả đánh giá công tác trong vòng nửa năm gần đây của Lâm Tầm. [Click để xem ảnh]
Sau khi click chuột vào, không ít người kinh ngạc đến rớt cả cằm xuống đất.
“Cái người tên Lâm Tẩm này là thần đấy à? Nửa năm luân phiên làm ba bộ phận, đi theo làm 26 hạng mục, quan trọng là mỗi bộ phận mỗi hạng mục đều có kết quả tốt”
“Thành tích nghiệp vụ này nếu ở Thiên Dụ trước đây đã có thể làm được giám đốc hai dự án rồi, còn là loại chăm chỉ cần mẫn nữa mới đạt được.”
“Người từ Thịnh Mậu đến đây đều là biến thái cả lũ hết à?”
“Dù có đi cửa sau thì tôi cũng phục sát đất, hơn nữa, người ta đẹp trai như thế, làm thư ký tổng tài ngoài năng lực làm việc ra cũng phải để ý đến nhan sắc nữa chứ?
Phong ba bão táp đến đây ngừng hẳn, mọi người không còn dám nói linh tinh gì nữa.
Thắng làm vua thua làm giặc, không có gì phải bàn cả.
“Cũng may còn chưa vội vàng đưa ra kết luận, sau này chúng ta đừng dính vào lũ lắm mồm kia nữa.”
“Đúng, cứ yên ổn mà làm việc, rồi sẽ có ngày làm nên chuyện”
Cùng lúc đó, tầng 27, văn phòng tổng tài.
“…Đây là danh sách thống kê những người đó” Châu Miễu đưa tờ giấy A4 đã chuẩn bị sẵn cho Đàm Hi.
Nhìn lướt qua nhanh, hai tờ giấy kín mít chữ.
Trong mắt Đàm Hi lướt qua sự hài lòng: “Xem ra ở công ty chúng ta có không ít người thông minh”
“Đa số đều hiểu chuyện, chỉ có số ít thích đâm thọc sau lưng thôi.”
“Đã ghi lại hết chưa?”
Châu Miễu ngẩn người, lấy bút ra, rút một tờ giấy trắng, soàn soạt ghi lại tên mấy người, đều là những người Đàm Hi không có ấn tượng.
“Xem ra cô làm giám đốc HR rất khá, nhớ được hết tất cả tên nhân viên rồi.”
Châu Miễu khiêm tốn cười: “Đây là bổn phận của tôi, không dám kể công. À đúng rồi, vị trí phó giám đốc bộ phận nhân sự có cần tiến hành một đợt tuyển dụng công khai không?”
“Vốn dĩ tôi định để Lâm Tầm qua đó rèn luyện… Nhưng kế hoạch không kịp sự thay đổi, nên đành phải vậy.”
Châu Miễu thẩm kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi.
Thực ra trước đó cô ta cứ tưởng rằng Lâm Tâm đã bị Đàm Hi lãng quên, nhưng không ngờ người ta có một cú xoay người đẹp đến thế, thậm chí cô còn nghi ngờ trước đây Đàm Hi không hỏi han ngó ngàng gì đến Lâm Tâm thực ra là đang âm thầm bồi dưỡng, chuyên tâm mài giũa, nay xem ra, sau này Lâm Tâm…
Bé ngoan của tôi! Giỏi lắm!
Nếu nói là người giỏi nhất, phải tính đến… Châu Miễu ngước lên nhìn người ở trước mặt mình.
Cô yên lặng quan sát, nhưng thực ra đã biết tất cả mọi thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.