Chương trước
Chương sau
“Ồ?” Ngộ Hạ miết lấy ngón tay, “Không phải máu ạ?”
Cô bé ngừng khóc.
Bác Từ thở phào nhẹ nhõm, “Đương nhiên không phải, ông Từ vẫn rất khỏe mà!”
“Nhưng mà cháu… vẫn nhớ mommy… hu hu…” Lại bắt đầu khóc.
Tiểu A Lưu thật sự không nhìn nổi, đứng trước mặt cô bé, “Đồ mít ướt, câm miệng!” Người nhỏ mà tiếng khóc thì quá khủng khϊế͙p͙.
Ngộ Hạ lập tức nín khóc, nói đúng ra là bị dọa sợ, sau một hồi im lặng mới mắng, “A Lưu thối! Em trai hư! Lại gọi người ta là đồ mít ướt nữa! Chị không phải!”
“Không phải thì đừng có khóc nữa.”
“Không khóc thì không khóc!”
Bà cụ thở phào một hơi. Bác Từ cũng lén lau mồ hôi, lúc này quả thực không biết làm thế nào để thỏa mãn yêu cầu của cô chủ nhỏ cả…
“Khụ!” Cuối cùng, ông cụ Lục vốn vẫn bị coi như không khí khẽ ho lên một tiếng.
Tiểu A Lưu ngước mắt nhìn lên, nhưng giây tiếp theo liền nhìn đi chỗ khác.
Ngô Hạ khụt khịt, sau đó cố gắng ngẩng đầu nhìn ông cụ trước mắt mình, phản ứng đầu tiên là cao, hic… mỏi cổ quá.
“Sao ông lại ở đây?” Đàm Thủy Tâm lộ vẻ khó hiểu.
“Hừ! Tại sao tôi không thể ở đây?”
Dì Hà cảm thấy thật đau tim. Ông chủ à, ông không thể dịu giọng hơn một chút được hay sao? Không khí tốt đẹp thế này bị mấy câu của ông làm cho hỏng bét rồi.
Quả nhiên, Đàm Thủy Tâm không hỏi nhiều nữa mà dắt tay hai đứa trẻ, “Tiểu Tử, chúng ta trở về thôi.”
Lục Giác Dân lập tức nổi máu nóng, “Đứng lại!”
Đàm Thủy Tâm liếc mắt nhìn ông cụ.
“… Không nên nói một tiếng cảm ơn à?”
Ngô Hạ còn phản ứng nhanh hơn cả bà cụ Lục, lập tức nhìn về phía dì Hà: “Cảm ơn bà ạ!” Sau đó lại cười ngọt ngào với chú lái xe, “Chú, chú đánh đuổi đám người xấu phải chạy đi, chú lợi hại như Superman vậy đó!”
Sau đó, chẳng có sau đó nữa.
Lục Giác Dân: “…”
Trong mắt bà cụ Lục hiện lên ý cười, chỉ lướt qua giây lát, ánh mắt nhìn về phía Ngộ Hạ càng thêm vẻ yêu thương không hề che giấu. Đúng là bé ngoan thông minh!
Dì Hà vội vàng xua tay, “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, là việc mà bà nên làm thôi.”
Tài xế thì được thương mà sợ.
“Tiểu Hà, không sao chứ?” Bà cụ Lục quan tâm hỏi thăm.
“Cho dù có thêm hai đứa nữa thì tôi vẫn có thể xử đẹp được!” Di Hà vùng cánh tay.
“Tiểu Lưu?”
Tài xế mãi mới nhận ra là bà cụ đang hỏi mình, “Cảm ơn… sự quan tâm của bà chủ, tối da dày thịt béo, không bị thương.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”
Ông cụ Lục không nhận được bất kỳ sự quan tâm hỏi han nào, “…”
Mắt thấy Đàm Thủy Tâm chuẩn bị dắt hai đứa trẻ đi, dì Hà vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Lục Giác Dân, đáng tiếc cũng chẳng ăn thua.
Ông cụ Lục vẫn cứ đứng thẳng tắp tại chỗ, không hề có động tác, cũng không nói gì, giống như đang giận dỗi ai vậy.
Dì Hà cắn răng, bỏ đi, thời khắc quan trọng cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình!
“Bà chủ, chúng tôi về cùng được chứ ạ? Hôm nay ông chủ tới đây là để thăm bà và các cháu, nghe hàng xóm nói mọi người ra công viên chơi nên lại chạy vội tới đây.”
“Thế à?” Bà cụ Lục đưa ánh mắt dò hỏi về phía Lục Giác Dân.
Ông cụ cũng biết là không thể tiếp tục phá hỏng chuyện nữa nên gật đầu cực kỳ cao ngạo.
Lúc này, sắc mặt Đàm Thủy Tâm mới dịu lại.
Cứ thế, bảy người, năm lớn hai nhỏ rồng rắn quay trở về biệt thự.
Mười lăm phút sau, hai chiếc xe đã về tới nơi.
Bà cụ Lục cùng hai đứa trẻ dẫn đầu vào nhà. Lục Giác Dân và dì Hà theo sát phía sau, bác Từ và tài xế còn phải đi đỗ xe nữa.
Rốt cuộc, cô bé con cũng không thể nhịn được sự tò mò ở trong bụng nữa, bàn tay nhỏ nắm tay Đàm Thủy Tâm khẽ lắc.
“Bé ngoan, sao thế? Nào, uống một ngụm nước để làm ấm thân mình đã.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.