Lời còn chưa dứt, Lục Chinh đã lập tức khiêng người lên vai: “Nhóc con, là em tự mình đưa tới cửa, chút nữa đừng có mà khóc lóc xin tha!”
Đổi lại là tiếng cười duyên dáng của người phụ nữ. Cô cố ý đấy, ai bảo người này ngày nào cũng lắc lư trước mặt cổ. Hơn nữa cũng không phải chỉ có đàn ông mới có ý tưởng đen tối, cô cũng xốn xang chứ bộ… khụ…
Tuy rằng trước đó nói lời rất tàn nhẫn, nhưng đến khi chính thức mang súng ra trận, Lục Chinh lại cực kỳ dịu dàng.
Đàm Hi rêи rỉ hai tiếng, sự ngứa ngáy tê dại từ xương cụt chạy thẳng lên trêи, đánh sâu vào trong não: “Anh… nhanh lên đi…”
Sau đó, là một trận lễ rửa tội như mưa rền gió dữ.
Bên này, tình sâu ý động, năm tháng an lành; bên kia, nhà cũ của Lục gia lại như chìm trong một mảnh khí áp cực kỳ thấp.
“Không về? Nghĩa là sao hả?” Lục Giác Dân nhận được điện thoại, mọi sự vui vẻ trong lòng đều bị tức giận lấn chiếm hết, trong lòng chỉ còn… hận!
Đầu bên kia, bà cụ Lục nhắc lại không một chút hoang mang nào: “Hi Hi đi công tác, tôi phải ở lại trong bọn trẻ, cuối tuần này sẽ không về nhà.”
“Rõ ràng đã bảo cuối tuần sẽ về rồi, sao bà lại nói lời mà không giữ lời chứ hả?”
“Chẳng phải là vì tình huống đặc thù nên không đi được sao, tôi biết làm gì bây giờ? Hừ, chẳng lẽ bỏ hai đứa trẻ ở nhà, không thèm quan tâm?”
Lục Giác Dân nghiến răng nghiến lợi, “Bà không thể mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-troi-phu/1668289/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.