Đàm Hi: “…” Con gái thân mến, con thực sự không cần phải ra sức “tâng bốc me” như vậy đâu.
Keven khẽ ho một tiếng, “Tôi chỉ muốn hỏi xem, cô dùng nước hoa của hãng nào thôi.”
“Nước hoa?”
“Đúng vậy, không giống lắm với những hãng nước hoa tôi biết…”
“Xin lỗi, tôi không có thói quen dùng nước hoa”
“Cái gì?” Keven khó tin.
Không phải là nước hoa, vậy là cái gì?
“Thứ anh ngửi thấy có lẽ là mùi hương tinh dầu.”
“Tinh dầu? Chậc, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Mùi gì vậy?”
“Hoa y lan cộng với nước biển”
“Chẳng trách… Sao tôi cứ thấy không giống như những mùi hương đơn thuần, thì ra là có nguyên tố nước biển…”
Đám đông đi đến giữa đại sảnh, đúng lúc đối mặt với hai người đang từ trong thang máy đi ra.
Đàm Hi dừng bước, ánh mắt đột nhiên co lại.
Nhiễm Dao cũng dừng lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Lục… Lục tổng…”
Không sai, hai người vừa từ thang máy đi ra chính là Lục Chinh và Trần Khải.
Người đàn ông khẽ gật đầu, coi như đáp lại, “Chụp xong rồi à?”
“Xong rồi, cảm ơn anh đã cho mượn địa điểm”
“Không cần khách sáo” Nói xong, dẫn theo Trần Khải đi thẳng, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Đàm Hi lấy một cái, dường như hai người là hai người xa lạ hoàn toàn không hề quen biết.
“Hi Hi…” Đôi mắt Nhiễm Dao lộ rõ vẻ lo lắng.
Đàm Hi mím môi, đáy mắt xẹt qua sự sắc bén, quay sang nhìn con gái.
Cô bé con trông ngóng nhìn theo bóng lưng Lục Chinh rời đi, hai cánh môi khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-troi-phu/1668226/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.