Chương trước
Chương sau
Đàm Hi đã đi xa, đương nhiên không nghe thấy.
Nàng Sóc nào đó tự nhiên buồn rầu.
Trước tiên chạy hai vòng sân bóng rổ ở ngoài phòng ăn, theo trí nhớ vừa nãy đi qua đây, Đàm Hi nhanh chóng quyết định phương hướng…
Hàn Sóc giải quyết cơm canh trong bát với vận tốc ánh sáng, sau đó ra ngoài tìm Đàm Hi.
“Ủa? Người đâu?”
Rồi lại tìm hai vòng ở gần đó, nhưng đến cái bóng còn không thấy.
Cô chỉ đành hậm hực quay đầu, trở về chốn cũ.
Một giờ đúng, tập thể mọi người bắt đầu nghỉ trưa, giữa chừng Đàm Hi trở về qua một lần, chào một tiếng, sau đó lại bỏ đi.
Hàn Sóc muốn đi chung với Đàm Hi, nhưng lúc đó cô đã đi vệ sinh, hai người đến cả mặt cũng không đụng.
Đợi cô đuổi theo thì đã sớm không thấy người rồi.
“Này, Tiểu Công Trúa, cậu nói cậu ấy không nghỉ trưa mà chạy ra ngoài làm chi?” Hàn Sóc chọt cánh tay của Nhiễm Dao.
Nhiễm Dao đang chuẩn bị ngủ, nghe vậy cũng có chút mờ mịt: “Tớ cũng không biết.”
“…” Hỏi cũng như không hỏi.
An An đã ngủ rồi, Hàn Sóc không tiện tìm cô huyền thuyền nữa, đành ngoan ngoãn nằm bò lên bàn chuẩn bị ngủ.
Đợi cô tỉnh dậy, đã qua 45 phút rồi, bất giác ngẩng đầu lên tìm bóng dáng Đàm Hi.
Còn chưa về?
Lúc này, một bóng người quen thuộc từ phòng vệ sinh bên phải bước ra, mắt Hàn Sóc sáng rỡ.
“Em gái ơi!” Cô gọi bằng giọng gió.
Đàm Hi đi đến bên cổ, ngồi xuống, Hàn Sóc chợt cảm thấy hơi lạnh đập vào mặt.
“Đi đâu vậy? Trời nắng như thế…”
“Đi dạo loanh quanh.”
“Ngoài đó nóng lắm hả?” Hàn Sóc thấy trán cô toàn là mồ hôi, khuôn mặt không chút ửng đỏ, trắng bệch, màu môi rất nhợt nhạt, còn có vết nứt, “Không phải bị trúng nắng chứ?”
Đàm Hi chưa kịp trả lời, Hàn Sóc đã đưa tay qua, đặt lên trán cô, rồi đặt xuống má: “Đâu có sốt…”
Thậm chí còn có chút lạnh như băng.
“Không sao.” Sau đó cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp: “ Tớ nghỉ một lát trước đã.”
“Đã sắp đến giờ rồi, còn nghỉ ngơi gì chứ?”
“Im lặng, 10 phút nữa gọi tớ.”
Hai giờ, Trương Bính đúng giờ xuất hiện: “Nếu mọi người đã nghỉ ngơi rồi, vậy chúng ta tiếp tục tham quan.”
Trước tiên đến phòng thẩm vấn, thời gian ở lại không lâu, khoảng 20 phút.
Trương Bình, “… Tiếp theo chúng ta sẽ đi phòng hồ sơ. Trước khi đến đó, có vài câu tôi muốn nhắc nhở mọi người. Thứ nhất, liên quan đến văn kiện tư liệu, chỉ được xem, không được sờ, càng không được tự ý lật ra xem. Thứ hai, vì lý do an toàn, chúng ta để tất cả những vật dụng liên quan đến nước như nước uống trong ba lô rồi để giá để đồ ngoài hàng lang, không được đem vào phòng hồ sơ, có nghe rõ hết chưa?”
“Rö!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.