Chương trước
Chương sau

Tống Bạch suýt chút nữa tức đến ngã người, “Chỉ nhờ em xới bát cơm cho thôi, cần vậy không?”
“Không đến mức thế. Nhưng…” Giọng thay đổi, “Phải là tôi tình nguyện mới được.”
“Vậy em không chịu xới cơm cho tôi?” Tống Bạch tự nhiên thấy nhói lòng, cảm giác đó là sao nhỉ? Nói chung là thấy hơi buồn một chút.
“Dĩ nhiên là tôi đồng ý…”
Phút chốc bầu trời trở nên trong xanh, ánh mặt trời sáng chói.
“Nhưng không được để Lục Chinh ép tôi làm được.”
Tống Bạch ngơ ngác
Đàm Hi dứt khoát bỏ dao gọt trái cây xuống, phủi tay, ngồi kế bên anh ta, “Thế này đi, cùng một việc, tự nguyện và bị ép buộc, tuy rằng kết quả giống nhau, nhưng ý nghĩa khác nhau.”
“Vì vậy, ý của em là?”
“Tôi xới cơm cho anh, là vì anh đối tốt với tôi, có qua có lại, nhưng anh không thể lấy Lục Chinh ra gây áp lực với tôi, ép tôi làm như vậy được!”
“Anh không có…” Tống Bạch liền phủ nhận.
Đàm Hi vừa cười vừa vỗ vai anh: “Vậy là đúng rồi! Này, ăn táo đi.”
“… Ừm.” Ủ rũ lên tiếng, anh dùng tăm ghim một miếng táo cho vào miệng.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Ngon không?”
“Ngon lắm.”
Nụ cười của Đàm Hi càng sâu sắc hơn, “Vậy tay nghề của tôi giỏi không?”
“Giỏi.” Buột miệng mà nói ra, nhưng Tống Bạch lại nghĩ trong lòng, trái táo này có ngọt hay không thì liên quan gì đến người gọt táo chứ?
Đó chẳng phải công sức của của người nông dân trồng hoa quả sao?
“Cảm ơn đã khen~” Đàm Hi chẹp miệng, mùi vị được người khác khen ngợi thật sự… quá tuyệt diệu.
“…”
Chưa đầy hai phút, Lục Chinh đã kết thúc cuộc gọi. Anh từ ban công bước vào, “Vương Hoành có tìm cậu không?”
Tống Bạch gật đầu, “Chuyện của ngày hôm trước.”
Đàm Hi bất ngờ nghe thấy cái tên quen thuộc, không khỏi trầm ngâm.
“Cậu ta tìm cậu có việc gì?” Lục Chinh vươn tay ra lấy táo. Đàm Hi như cô vợ nhỏ đưa dĩa trái cây đến trước mặt anh, khiến cho ánh mắt của anh mỉm cười, “Ngoan.”
Đàm Hi bĩu môi, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất mềm mại.
Thấy hai người phải bàn công việc, cô cũng biết điều ngồi yên một chỗ.
Suy cho cùng, việc này liên quan đến Hoa Nhuận, mà cô lại trở thành “đòn bẩy” trong vô thức. Tuy nhiên, “đòn bẩy” này không phải miễn phí, phải thu tiền đấy~
Không biết nghĩ đến điều gì, Tống Bạch lại lộ ra vẻ mặt buồn cười, như đang chế giễu.
“Cậu cả Vương Gia này ngoài việc van nài Tống Gia nhẹ tay thì còn có thể là việc gì khác chứ? Anh, hắn ta cũng liên lạc với anh hả?”
Lục Chinh không nói gì, tương đương với việc ngầm thừa nhận.
“Không đúng, không phải anh đang nước ngoài sao? Với lại, sao hắn ta biết được số điện thoại cá nhân của anh?”
Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Đàm Hi. Tống Bạch liền hiểu, như cười như không nhìn cô: “Đã nói là lấy gà thì theo gà, lấy chó theo chó, chưa gì đã bắt đầu trút giận thay người nhà rồi sao?”
Đàm Hi đưa số điện thoại Lục Chinh cho hắn, chẳng phải là muốn hắn tự tìm đến cửa chuốc nhục ư?
Nham hiểm!
Đàm Hi khinh thường, hừ hai tiếng: “Đừng có mà ở đây đa tình nữa. Vương Hoành cứ theo sát tôi nhiều lần, không chỉ cư xử lỗ mãng, mà còn ăn nói hàm hồ. Tôi như thế là đang trút giận thay cho bản thân mình, OK.”
“Vâng, đúng vậy, em nói gì cũng đúng hết.” Tống Bạch sợ cái tính thù dai của cô rồi.
“Không thèm so đo với anh đâu.” Nói xong, cô cắn thật mạnh vào một miếng táo.
Nha đầu thối!
“Anh, anh thấy Vương Hoành có thể trở mình được nữa không?”
Đây cũng là vấn đề Đàm Hi quan tâm. Dù sao cô ấy cũng không phải người trong cuộc, thông tin cũng rất ít, nếu không thì cô cũng có thể đoán được một hai phần.
Lục Chinh nghe vậy, “Việc này phải xem kết quả cuộc bầu chọn nhiệm kỳ mới.”
“Ý anh là người nhà họ Vương còn có thể phục khởi sao?”
“Rắn chết vẫn còn nọc, huống hồ Vương Gia chưa từng sa sút, chỉ là tạm thời bị áp chế thôi, khó đảm bảo tuyệt đối không phản kϊƈɦ lại.”
“Hắn dám!” Tống Bạch lộ vẻ hung hãn. Khí thế bùng nổ lúc ấy, đến Đàm Hi còn thầm cảm thấy kinh hãi.
Rốt cuộc vẫn là giống con vương cháu hầu, dù có đam mê sắc ɖu͙ƈ, đội tiếng “công tử trăng hoa”, nhưng vẫn không thay đổi được sự nhạy bén trời sinh của mình.
Cái thứ khí chất này, có người luyện tập mới có, có người thì khi sinh ra đã tồn tại rồi.
Lục Chinh nhìn anh lạnh lùng: “Có lúc, cũng có khả năng chó cùng rứt giậu.”
“Ông cụ Vương là người tinh tường. Ông ta ẩn danh bao năm, nghỉ ngơi dưỡng sức, kết quả bị cái tên ngu xuẩn chỉ biết đến cái lợi trước mắt như Vương Hoành phá rối cả bàn cờ. Em không tin, hắn vẫn chưa bị xử lý.”
Đàm Hi khẽ cười, nào ngờ bị đồng chí tiểu Bạch đang lòng đầy căm phẫn bắt quả tang: “Em cười cái gì?!”
“Tôi? Muốn cười thì cười thôi, cần lý do sao?”
“…”
“Hi Hi, em có ý kiến gì không?”
Lời vừa nói ra, không chỉ Tống Bạch ngơ ngẩn, ngay cả Đàm Hi cũng thấy sửng sốt.
“Anh… hỏi em?”
“Ừ.”
Đàm Hi mặt đầy nghi ngờ. Những việc như vậy bình thường đều sẽ né cô ra rồi vào phòng sách bàn bạc, hôm nay ngược lại thảo luận ở phòng khách, vốn dĩ cô đã thấy ngạc nhiên rồi. Không ngờ Lục Chịnh lại quay sang hỏi suy nghĩ của cô?
Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?
Tống Bạch cũng cảm thấy kinh ngạc, anh ta không biết Lục Chinh mang chuyện này ra hỏi Đàm Hi là có mục đích gì, dò xét? Dằn mặt? Cảnh cáo? Hay là thật sự muốn cô tham gia, phát biểu ý kiến?
Trực giác mách bảo anh ta rằng, suy đoán cuối cùng có khả năng lớn nhất.
Anh ấy… muốn làm gì? Rốt cuộc đặt Đàm Hi vào vị trí nào?
Không biết vì sao, trong đầu Tống Bạch bất giác hiện lên hai chữ… đồng đội!
Không sai, giọng điệu này, vẻ mặt thận trọng như vậy, chỉ khi đối đãi với đồng đội sánh vai tác chiến thì mới xuất hiện trêи khuôn mặt của Lục Chinh
Vì vậy, Đàm Hi với anh đã không chỉ là bạn gái của anh ấy?
Mà còn là… khối cộng đồng có liên quan đến lợi ích?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.