Cố Trầm nhảy dựng lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Người nhận lệnh quay về lập tức mềm nhũn cả chân, quỳ rạp xuống đất.
“Trên đường xảy ra chuyện gì?”
Hắn sợ hãi nghe được câu trả lời của tên kia: “Trên đường chưa gặp chuyện không may. Có lẽ là đường đi xóc nảy, thân thể Thiếu nãi nãi không tốt nên Lục thiếu gia phái bọn ta trở về gọi đại phu.”
Cố Trầm vẫn không yên lòng, bước chân đi dẫn đầu: “Ta và ngươi cùng đi.”
Nhạc Doanh Khuyết tới sơn trang một mình hắn cũng không yên tâm, vậy bèn tiếp y hồi phủ.
Cố Trầm chưa đi được hai bước, trước phòng bỗng có một bóng người quen thuộc bước tới. Lúc Cố Trầm nhìn rõ người kia, mí mắt hắn giật giật, nhất thời quay cuồng choáng váng.
Là Lục Lân. Lục Lân một mình trở về phủ, trên người còn vương vết máu.
Lục Lân nhanh chân bước tới trước mặt Cố Trầm, đổ người về phía trước, hơi khom lưng run rẩy.
“Đại thiếu gia, Lục Lân vô dụng, để Thiếu nãi nãi bị sơn tặc cướp mất. Mời Đại thiếu gia trách phạt.”
Cả người Cố Trầm lảo đảo trong gió, trước mắt loá ánh sáng trắng. Hắn cố khôi phục lại tinh thần mới miễn cưỡng chống đỡ.
Lúc này không phải thời điểm để bắt người trị tội. Tay Cố Trầm cuộn chặt lại, khắc chế lửa giận, hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Thiếu nãi nãi không chịu nổi rung lắc trên xe ngựa, Lục Lân lệnh cho toàn đội dừng lại.
Mặt trời càng lúc càng gay gắt, A Ly cô nương nói Thiếu nãi nãi ói bị dính ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-nuoi-tu-be-dong-duong-tuc/1330431/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.