Mặc dù chuyện Nhạc Ngọc Lưu hợp tác với Cố Trầm không phải giấu giếm gì, nhưng mỗi khi hỏi chuyện làm ăn này nhờ vị quý nhân nào phù trợ, y vẫn cười cười tránh né chủ đề này. Càng che che giấu giấu, Nhạc Tiên Dẫn càng cảm thấy nghi ngờ. Gã đang muốn phá hỏng chuyện tốt này. 
Đêm xuống, Nhạc Tiên Dẫn đích thân dẫn người ra bến tàu, thần không biết quỷ không hay. Một bóng đen hiện lên trong màn đêm, thuộc hạ của Nhạc Tiên Dẫn xuống thuyền, đi về tay không. 
“Nhị gia, trong rương không có gì cả.” Thuộc hạ chắp tay thuật lại. 
Nhạc Tiên Dẫn hơi chau mày. Những cái rương bạc lớn này đã được người lái thuyền vận chuyển lên, ngày mai thuyền phải xuất cảng rồi, nhưng số bạc ấy đã đi đâu? Nhạc Ngọc Lưu và Cố Trầm thần bí mua thuốc gì chứ? 
Trở về không công, trong lòng Nhạc Tiên Dẫn vốn đã lo lắng càng thêm tức giận, ngày hôm sau đi theo mọi người nhìn tàu rời cảng, gã không tin đại ca gã sẽ không theo thuyền xuất cảng. Không tin vào chuyện ma quỷ, thế mà không có khuân vác chuyển hàng, đại ca gã cũng chưa từng bước chân xuống cảng, đoàn thuyền lần lượt nối đuôi nhau rời bến. 
Hai huynh đệ đều có tâm tư riêng cùng nhau trở về phủ. Nhạc Chiêu biết hôm nay là ngày xuất cảng, hỏi: “Chở bạc đi rồi?” 
“Đi rồi, phụ thân.” Nhạc Ngọc Lưu vẻ ngoài lão thần, có vẻ không lo lắng chút nào với chuyến đi của số bạc này. 
Dù sao cũng là mấy rương bạc lớn, huống chi còn là chuyến buôn bán lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-nuoi-tu-be-dong-duong-tuc/1330429/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.