Edit: cô Dờ
Người trước mặt đã nổi giận, tay siết lấy miệng chén, Nhạc Tiên Dẫn phì cười, tựa người vào bàn trà, ngón tay tái nhợt vuốt vuốt cằm.
Đệ đệ của y mi thanh mục tú, mặc một chiếc áo choàng màu nước xanh, Nhạc Doanh Khuyết ngồi ngược sáng, có thể nhìn thấy cả mạch máu trên đôi vành tai mỏng.
Nhạc Doanh Khuyết càng cố ngồi thẳng thì sẽ càng lộ ra vẻ đáng thương, giống như gió thổi là ngã vậy. Nhạc Tiên Dẫn nhìn đệ đệ, khóe mắt mang theo ý cười, "Mấy ngày này An Thành mưa liên miên, Doanh Khuyết có cảm thấy đầu gối rất đau không?"
Cái rét buốt đầu xuân, thời tiết này ngay cả ban ngày gió cũng không lặng, cây cối ngoài cửa sổ bị gió thổi lung lay, mưa bay lất phất, lạnh lẽo thấu tim. Chén trà trên tay Nhạc Doanh Khuyết sắp không giữ nổi nữa, tay y run rẩy, nước trà bị sánh rớt ra áo.
Trên đường về, Nhạc Doanh Khuyết hoàn toàn mất hồn mất vía, xe lăn lộc cộc di chuyển, bánh xe phát ra tiếng kêu xuôi theo dòng suy nghĩ của y.
Y không hiểu, từ nhỏ tới lớn, sự tồn tại của y không hề đe dọa tới Nhạc Tiên Dẫn, vì sao Nhạc Tiên Dẫn phải làm ra chuyện ác độc như vậy. Ngay cả chính y cũng chỉ nghĩ do mình ham chơi mà thôi...
Tới đại viện Cố gia, Nhạc Doanh Khuyết vẫn chưa hồi thần, tiểu nha đầu ở bên cạnh gọi y, " Thiếu nãi nãi."
Nhạc Doanh Khuyết sực tỉnh, thu hồi ánh mắt sau đó ngẩng lên nhìn Cố Trầm đứng cạnh cây cột cách đó không xa, chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-nuoi-tu-be-dong-duong-tuc/1330397/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.