Edit + Beta: Khiết Phan Chu Tư Niên nghe mấy vị anh trưởng nói, lòng đầy cảm động, nhưng trên hết là cảm giác nặng nề, những điều cậu thiếu bọn họ sợ rằng cả đời này cậu cũng không trả nổi. Cậu quay đầu nhìn về phía Trương Tiểu Phúc: “Tiểu Phúc, em có thật sự muốn kết hôn với anh? Chắc em đã hiểu, sau hôn nhân em sẽ phải đối mặt với những điều gì rồi. Bọn họ là anh ruột của anh, về sau em sẽ sống chung mái nhà với mọi người đấy.” Nếu nhận sự trợ giúp của bốn anh trai, từ nay về sau họ sẽ không có không gian riêng tư. Trương Tiểu Phúc chớp chớp mắt: “Người một nhà cùng chung sống thì có gì không tốt?” Đương nhiên cô hiểu rõ ý cậu, thật sự cô chẳng hề lo lắng, không nói đến chút “tâm tư riêng” của mình, cô thật sự hâm mộ mối quan hệ tốt đẹp của bọn họ. “Tuyệt! Vậy chúng ta kết hôn đi!” Chu Tư Niên nắm chặt lấy tay cô. Cha Chu vẫn luôn im lặng, nghe thấy thế, ông mới nhìn về phía Trương Tiểu Phúc: “Tiểu Phúc, nếu con có yêu cầu gì thì đừng ngại nói ra. Ba không muốn con chịu thiệt.” Khó có được người con dâu tốt thế này! Nếu giờ cô không có điều kiện gì, ông thật sự không an lòng. Trương Tiểu Phúc cười khanh khách, nói: “Nếu ba đã hỏi, con sẽ không khách khí. Con cũng không có yêu cầu gì nhiều, con thích chỗ yên tĩnh nên cả nhà cứ tu sửa lại nhà này là được, không cần lên trấn trên làm gì.” Cha Chu nghe vậy, gật đầu: “Được.” Nói xong ông hướng mọi người nói: “Ăn cơm đi!” Sau khi tàn bữa cơm, ngoài trời tuyết đã rơi. Cha Chu đóng cửa lớn lại, cả nhà quây quần bên bếp lửa để sưởi ấm, thương lượng chuyện sửa nhà. Trương Tiểu Phúc lên lầu, mang một cái túi nhỏ xuống. Cô ngồi chung với mọi người, cười nói: “Ba, mấy anh, con có chút ít lễ vật. Hành lý quá nhiều với cả con không biết mọi người thích gì nên chỉ mua mấy chiếc điện thoại di động.” Cô lấy điện thoại ra đưa cho Chu Tư Niên. Cậu kinh ngạc: “Tiểu Phúc, em mua đồ vật quý giá thế này làm cái gì? Lại nói bọn họ cũng không biết dùng.” “Đương nhiên phải dùng để liên lạc rồi! Không biết dùng thì tụi mình dạy. Anh đó, chưa gì đã thiếu kiên nhẫn rồi.” Trương Tiểu Phúc cho cậu một ánh mắt xem thường. Cha Chu đang cầm di động ở bên kia phát ngốc, cậu đành ngồi bên cạnh ông, kiên nhẫn dạy ông cách dùng. Cha Chu nghe đến đầu choáng váng, nhưng ông lại không thể phụ ý tốt của con dâu, bèn nỗ lực ra sức học tập theo con trai. “Anh tư, để em chỉ anh.” Trương Tiểu Phúc dịch đến bên người Chu Quý. Mặt anh đỏ lên, gật đầu, tuy anh làm công trên trấn nhưng lại tiếc việc chi mấy ngàn mua điện thoại, vậy nên anh chỉ dùng điện thoại bàn. “Anh tư, điện thoại xài dễ lắm...” Trương Tiểu Phúc nghiêng đầu, cố ý làm như vô tình cọ bộ ngực no đủ lên bờ vai của anh, sau đó ra vẻ mặt nghiêm túc giảng giải giúp anh. Bị cô dựa sát vào như vậy, anh chẳng những ngửi được hương nước hoa nhàn nhạt trên người cô, mà cánh tay thỉnh thoảng lại được cọ đến chỗ mềm mại kia. Anh cảm thấy trên mặt khô nóng, lại sợ cô nhìn ra điểm khác thường, cưỡng bách chính mình không được nghĩ nhiều. Thế nhưng, anh càng khắc chế thì đầu óc càng hiện rõ hình ảnh ngày hôm ấy cô trong phòng không... “Anh tư, anh hiểu chưa?” Thanh âm nhẹ nhàng của Trương Tiểu Phúc truyền đến, Chu Quý hoảng loạn ngẩng đầu, lại nhìn thấy khe ngực mê hồn, mảng nhỏ bộ ngực sữa... Anh nhìn chằm chằm đến say mê, hoa mắt. Cô nói chuyện làm hơi nóng phả lên mặt anh, luồng khí nóng từ bụng dưới của anh truyền lên... Ngực của em dâu... Mẹ nó... Vừa trắng lại vừa lớn! Anh thấy thật mâu thuẫn! Một bên anh muốn đẩy cô ra, một bên khác anh lại có chút không nỡ. Nghe thấy tiếng cô hỏi, âm thanh dịu dàng, mềm mại... Đầu óc anh trống rỗng, lắc đầu: “Anh... Anh quá ngu ngốc!” Biết ánh mắt anh chỉ dừng trên ngực mình, Trương Tiểu Phúc làm bộ không biết, cười nói: “Đừng nóng vội, để em nói lại.” Nói xong lại tới gần chút, trong lòng Chu Quý nóng nảy, không tự chủ nhích lại gần cô hơn. Anh người gần như không còn khoảng cách, ám muội như thế làm anh rung động. Lúc đầu anh còn có thể chuyên tâm nghe cô nói, lúc sau, ánh mắt anh lại không tự chủ đảo loạn đến bộ ngực cô, rồi từ từ nhìn lên đôi môi nhỏ xinh đang hé mở, anh nhìn chăm chú đến mức trong lòng xuất hiện nỗi khát vọng xa lạ, bắt đầu miên man suy nghĩ: Thằng út đúng là may mắn, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy. Không biết khi ôm, khi hôn sẽ có tư vị thế nào. “Anh tư, anh đang nghĩ gì vậy?” Ánh mắt Trương Tiểu Phúc hơi lóe, tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay ngăm đen. Xúc cảm đến từ bàn tay trắng nõn mềm mại ấy làm Chu Quý thất thần. “Anh... anh nhớ rồi. Để... để anh tự thực hành đi.” Đối mặt trước ánh mắt trong sáng của cô, Chu Quý chột dạ, không dám nhìn nữa. Khi cô rút tay về, trong lòng anh không hiểu sao lại xuất hiện cảm giác mất mát. Trương Tiểu Phúc lại dịch đến bên cạnh mấy người khác, dạy bọn họ sử dụng. Cả một buổi trưa trôi qua, cô ở bên cạnh chỉ họ cách chụp ảnh, quay video, chỉ bọ họ sử dụng phần mềm tán ngẫu, sau đó lập một nhóm gia đình với đầy đủ các thành viên lên đó. Trước sự kiên nhẫn của cô, Chu Tư Niên mười phần cảm động, hiển nhiên không hề biết đến tâm tư bất chính của cô. Buổi tối sau khi dùng cơm xong, thời tiết rét lạnh, cả nhà đã sớm nghỉ ngơi. Nằm trên giường, nghe tiếng gió Bắc “hô hô” bên ngoài, Trương Tiểu Phúc không hề buồn ngủ. Cô mở phần mềm tán ngẫu lên, nanh tin riêng cho Chu Quý: “Anh tư đã ngủ chưa?” Kèm theo icon “mỉm cười”. Chu Quý cũng đang trằn trọc, nhắm mắt lại chỉ nghĩ cô, di động báo hiệu có tin nhắn, anh nghe thấy liền giật mình, click mở thì thấy avatar của cô. Anh ngồi bật dậy, tay run rẩy, vụng về trả lời: “Vẫn chưa.” “Em không ngủ được, tiếng gió bên ngoài đúng là doạ người.” Cô lại gửi kèm icon “khóc thúc thích”. Chu Quý vẫn còn chưa quen, chậm rãi gõ chữ, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực: “Tiếng gió thổi thôi, đừng sợ.” “Anh tư gõ chữ quá chậm, chúng ta video call đi.” Không đợi anh hồi phục, Trương Tiểu Phúc trực tiếp click mở video call, cô hơi nâng điện thoại lên cao thì thấy mặt Chu Quý: “Anh tư…” Chu Quý ngây người. Trong video, Trương Tiểu Phúc đang mặc áo ngủ hai quai gợi cảm, màn hình di động hoàn toàn thu trọn cảnh xuân trước ngực của cô, không có áo lạnh dày cộm bao vây, anh ngắm “chỗ tốt đẹp kia” rõ ràng hơn, hai núi đôi càng thêm cao ngất, áo ngủ mỏng như ẩn như hiện ra hình dáng khuôn ngực, hai hạt đậu đỏ cương cứng nhô lên. Hình ảnh ấy làm Chu Quý miệng đắng lưỡi khô. Anh âm thầm nuốt nước miếng, phân vân không biết có nên nhắc nhở cô không, chỉ có thể ngơ ngác lên tiếng: “Tiểu Phúc… Tiểu Phúc không quen sao?” “Dạ. Có điều nhà của mình rất tốt.” Trương Tiểu Phúc hơi nghiêng người, Chu Quý liền thấy đôi gò bồng đảo đong đưa. Anh nắm chặt chăn, chỉ cảm thấy “tiểu tứ” dưới quần đặc biệt nóng nảy, may mắn là có chăn che phủ dưới hạ thân. “Đặc biệt là anh tư đó, hôm nay cõng em lên núi, mệt chết anh rồi.” Trương Tiểu Phúc cười đáng yêu, thanh âm mềm mại kia lại khiến anh bắt đầu miên man suy nghĩ. “Không, không mệt chết.” Anh lắp bắp nói, xem cô ngẫu nhiên dịch chuyển, không cẩn thận lộ ra cặp đùi thon, cùng phần lông đen sẫm như ẩn như hiện giữa hai chân kia...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]