Vì thương nhớ con gái, bà Huỳnh suy nhược trầm trọng, hai hôm nay ngất xỉu không biết mấy lần nhưng chẳng chịu đi bệnh viện. Không khí trong căn nhà rộng lớn tang thương ảm đạm với những tiếng khóc than nghe rất não nề. Thiên Bắc nhìn gương mặt hốc hác của mẹ mà lồng ngực đau nhói. Anh không biết đến bao giờ mọi người mới có thể quên được nỗi đau này, chỉ biết hiện tại ai cũng khổ sở trước sự ra đi của Gia Linh.
– Gia Linh, mẹ xin lỗi, đừng bỏ mẹ con ơi, mẹ xin lỗi.
Trong cơn mộng mị bà Huỳnh liên tục khóc lóc rồi nói mớ, Thiên Bắc trầm ngâm kéo chăn đắp ngang ngực mẹ rồi lặng lẽ ra ngoài, dặn người giúp việc ở nhà có chuyện gì thì gọi cho anh ngay lập tức.
– Bố, bây giờ con đến công ty, lúc mẹ dậy bố khuyên mẹ ăn chút gì đó nhé.
– Bố biết rồi. Bố vừa gọi cho dì Quyến, nhờ dì ấy về nước bầu bạn với mẹ con một thời gian.
– Vâng, khi nào dì thu xếp xong con sẽ bảo thư ký đặt vé máy bay.
– Ừ.
Họ hàng bên ngoại Thiên Bắc đều ở bên Ý, hôm đám tang Gia Linh dì Quyến không về được. Mẹ nhốt mình trong phòng không thiết tha ăn uống gì nữa, có dì bên cạnh động viên hy vọng tình trạng sẽ ổn hơn.
Số trang sức bị mất bà Lệ đã báo công an nhưng đứa cháu gái ăn cháo đá bát kia ôm theo khối tài sản lớn cao chạy xa bay, đã hơn một tuần vẫn chưa tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-la-con-thuong/2464496/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.