Tiêu Đạc tiến lên ôm eo nhỏ của nàng, cảm khái nói: "Bé ngốc, như vậy rất tốn kém."
"Lục Lang." Phượng Loan nhìn hắn, trong đôi mắt sáng lấp lóe ánh sao sáng chói, "Ta đã là người của chàng rồi, chẳng lẽ còn muốn phân chia lẫn nhau? Chàng đối với ta có tình, ta đối với chàng cũng có ý, còn cái gì không đưa được? Còn cái gì không nỡ?"
Lời nói của nàng chân thành tha thiết, ánh mắt thanh tịnh như nước, khiến người xúc động.
Trên đời này, ai không hi vọng người khác móc tim móc phổi đối tốt với mình? Tuy trời sinh tính tình Tiêu Đạc lạnh lùng, nhưng giờ phút này vẫn còn trẻ, tình ý ôn nhu như vậy bày ở trước mắt, muốn nói không có chút động tâm nào, đó là không thể nào.
Phượng Loan dịu dàng nói: "Lục Lang, chàng chỉ cần nói có thích hay không thôi."
Tiêu Đạc nở nụ cười thật sâu, "Đương nhiên rất thích."
Sao có thể không thích chứ? Ngẫm lại xem, những cơ thiếp khác đều tính toán muốn kiếm chỗ tốt từ trên người hắn, Kiều Kiều ngốc lại một lòng một dạ đối xử tốt với hắn, khiến cho lòng hắn mềm mại, "Kiều Kiều, lòng ta đều bị nàng dỗ rồi nha."
Phượng Loan mỉm cười, xinh tươi như nước động lòng người, "Tốt lắm, mục đích của ta đã đạt được."
Trong lòng khẽ cười, ý chí sắt đá của ngươi, chỉ một thanh kiếm tốt có thể thu mua được hay sao? Đoan Vương Điện hạ thật đúng là nói chuyện không cần tiền, cứ tùy tiện nói a.
Dù như thế nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-hoang-gia/3058177/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.