Chương trước
Chương sau
Phượng Loan vươn tay ra, kéo Tiêu Đạc đến trước mặt mình, nhắm mắt lại chủ động hôn lên. Bằng vào trí nhớ của kiếp trước và kinh nghiệm, sờ soạng tìm kiếm một chút, cái lưỡi thơm tho mùi vị ngọt ngào mềm mại, trơn như con cá nhỏ, thỉnh thoảng châm lên ngọn lửa sáng rực sâu trong thân thể Tiêu Đạc.

Hắn làm sao còn nhớ được tức giận? Gặp phải quyến rũ như thiêu đốt ngọn lửa dục vọng như vậy, chỉ hận không thể hút cả hồn nàng.

Chốc lát sau, Tiêu Đạc liền cúi đầu thở dốc, "Đại Bảo Bối, Kiều Kiều ngoan..." Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn nàng, mang theo vài phần hi vọng, khàn khàn nói: "Nếu không..., ngươi nằm đừng nhúc nhích, chúng ta thử xem?"

Thế này Phượng Loan mới phát hiện đã chơi ra lửa rồi.

"Nhưng eo ta còn đau." Nàng nhỏ giọng thầm thì, thật sự không phải là vì muốn cự tuyệt dục vọng, mà là lo lắng cho vết thương trên lưng mình, bị gãy xương không phải là chuyện đùa, "Làm hỏng eo ta, thì thế nào?"

"Còn ta, còn ta làm sao bây giờ?" Tiêu Đạc oán giận hỏi.

Phượng Loan đỏ mặt cười, lắp bắp nói: "Không được, ngươi, ngươi, ngươi..., ngươi đi tới phòng người khác đi."

Tiêu Đạc đem trường bào 'phạch' vén lên, lộ ra phía dưới chống lên cái lều trại, đỏ hồng mắt hỏi nàng, "Ngươi cảm thấy ta như vậy có thể đi đến phòng người khác sao? Đồ không có lương tâm, đem người đốt ra lửa rồi lại mặc kệ." Hô hấp của hắn dồn dập, không thèm quan tâm cởi đai lưng ngọc ra, đập cửa, "Tất cả cút xa một chút!"

Vẻ mặt Phượng Loan kinh hãi, "Ngươi muốn làm thật?!"

Tiêu Đạc nới lỏng quần dài tơ lụa màu tím, bắt lấy tay nàng, oán hận cắn răng, "Bổn vương cũng không phải là người không có lương tâm." Đem tay ngọc nhỏ dài đưa vào trong quần, thở dốc nói: "Nghe lời, cho ta mượn tay dùng một chút."

Nếu đổi lại là Tương thị, Miêu thị, Ngụy thị, khẳng định đã sớm mặc kệ, trực tiếp đè ra rồi.

Nhưng với Kiều Kiều, vừa đáng yêu vừa mềm mại, giống như Đại Bảo Bối vậy, rốt cuộc vẫn là đau lòng và luyến tiếc.

Hắn kéo tay nàng tới cầm tiểu Đoan Vương Điện hạ. Không biết là duyên cớ gì, bị nàng đụng vào, huyết mạch lập tức càng tăng thêm sôi sục. "Kiều Kiều, ngươi thật đúng là khắc tinh trong số mệnh của ta mà..." Hắn ở trên giường trúc tình ý miên mang. Lời nói, ám muội mà kiều diễm, nhưng không thấy được đáy mắt thương tâm chợt lóe lên của nàng, ngọn lửa dục vọng đã che dấu hết thảy.

Tình và dục, yêu và oán, hỗn loạn mê ly đan vào với nhau.

******

Từ ngày đó bị Phượng Loan so sánh với Đa Đa, về sau mỗi lần Tiêu Đạc thấy Đa Đa, ánh mắt đều không tốt, Đa Đa cũng sâu sắc cảm nhận được phần ác ý này. Thời gian lâu dài, Đa Đa hiểu được, nam nhân mặt lạnh ghen tị mình được sủng ái, không thích mình, cho nên hắn mà đến gần, thì phải bỏ chạy trốn đi thật xa.

Chờ Tiêu Đạc vừa đi, Đa Đa ở sau lưng sủa "Gâu, gâu", tỏ vẻ rất bất mãn.

Mỗi lần Phượng Loan đều bị chọc cười to không thôi.

Khương ma ma cũng buồn cười, trách mắng Đa Đa: "Ngươi sủa bậy sau lưng Vương Gia, nếu bị nghe thấy, sẽ đem ngươi làm món lẩu thịt chó đó."

Đa Đa liền ủy khuất "Gào gừ", chạy đi tìm chủ nhân làm nũng.

Phượng Loan nằm hơn một tháng, hiện tại có thể ngồi không thành vấn đề, chỉ là không dám dùng sức, cũng không dám tùy tiện xoay người. Nhưng Đa Đa rất biết điều, đã sớm theo bậc thang nhỏ đặc chế nhảy lên giường, dù sao Tiêu Đạc đi rồi, ra sức nhảy cũng không có người quản.

Sau đó nó đứng ở trên giường mỹ nhân, "Gâu gâu" không ngừng sủa, muốn chủ nhân ôm.

Phượng Loan kéo nó tới, Đa Đa mới hơn một tuổi, vô cùng xinh xắn, cân nặng không cần nói đến. Tỉ mỉ vuốt ve bộ lông vàng của nó, tiểu tử kia híp mắt, rầm rì, bộ dáng rất là hưởng thụ.

Nhỏ bé lại nhu thuận, làm cho người ta nhìn thấy đã mềm lòng.

Phượng Loan chơi đùa một lúc lâu, mới đem nó thả lại trên giường mỹ nhân, "Ngoan nha, tự ngươi chơi đi."

Trước mắt đã đến tháng tám, thời tiết mùa thu mùi hoa kim quế tung bay theo gió thật dễ chịu.

Bảo Châu nói: "Cây hoa quế ở phí sau Noãn Hương Ổ của chúng ta nở rồi. Mặc dù nhỏ, nhưng tỏa hương rất thơm, Trắc phi có thể ngồi ở dưới tàng cây, uống chút trà, đọc sách, nếu không ngắm hoa quế rụng cũng được."

"Không đi." Phượng Loan lười nhúc nhích, tạm thời đang có tâm sự.

Chuyện ở ngày vạn thọ tiết còn chưa giải quyết, vẫn kéo dài đến bây giờ.

Không phải Tiêu Đạc đã quên, mà là không thể nào tra ra. Ngày đó người đến người đi, chủ tử đến nô tài trong Vương phủ, phỏng chừng có hơn phân nửa người đều đi qua. Đêm hôm đó, chung quanh Ám Hương Sơ Ảnh lâu quả thực đông kín người, tra..., tra như thế nào? Từ trên xuống dưới Vương phủ, tổng cộng có đến mấy trăm người.

Trừ bỏ vết dầu trên bậc thang, và khối đá nhọn, một chút manh mối khác đều không có.

Mà người sau lưng tựa hồ rất là cẩn thận, một kích không trúng, thì không còn có động tĩnh gì nữa. Thời gian lâu dài, trong Vương phủ vẫn yên lặng, thậm chí Phượng Loan nhịn không được nghĩ, sẽ không phải thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn chứ? Nhưng ý nghĩ thế này chỉ trong chớp mắt, sau đó lắc đầu.

Ngày đó làm sao là ngoài ý muốn, rõ ràng có người thiết kế nhằm vào bào thai của Đoan Vương phi.

Nhưng rốt cuộc là người nào?

Tương Trắc Phi? Nàng mới vừa vào Vương phủ, Tiêu Đạc cũng không phải rất sủng ái nàng, chân còn chưa đứng vững, sao có thể làm chuyện này? Chẳng phải là lớn mật còn ngu xuẩn? Cho dù Đoan Vương phi lưu sản, người mang thai kế tiếp cũng không nhất định là nàng, thậm chí là nàng, Tiêu Đạc cũng sẽ không phế đi Đoan Vương phi để bồi dưỡng Tương thị nha.

Miêu phu nhân? Kiếp trước lẫn kiếp này mình và nàng ta mặc dù qua lại không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng phải nói, ấn tượng quả thật không tệ, trọng điểm là nàng không có bao nhiêu lý do. Không nói Đoan Vương phi đẻ non, cho dù Đoan Vương phi một xác hai mạng, vị trí Vương Phi cũng không tới phiên nàng, còn phải giết chết mình và Tương Trắc Phi trước.

Như vậy là Ngụy thị? Tuy nói mình không thích Ngụy thị, nhưng nàng chỉ là một cung nữ, trăm phương ngàn kế muốn hại chết Vương Phi, rốt cuộc có ý đồ gì? Cho dù những nữ nhân khác của Vương phủ đều chết sạch, Tiêu Đạc cũng không thể lập một cung nữ làm Vương Phi, nhất định sẽ tái giá với một tiểu thư nhà quan khác.

Theo như mình phân tích, xem ra ở mặt ngoài mỗi người đều có động cơ gây án không lớn.

Hay là..., ai ầm thầm có cừu oán với Vương Phi? Nhưng hai đời của mình gộp lại, thời gian ở phủ Đoan Vương ngây ngốc cũng không tính là dài, đối với tin tức nội tình cũng không hiểu rõ. Kiếp trước vào phủ không lâu đã mang thai, sau đó trừ bỏ ra ngoài thỉnh an Vương Phi, cơ bản đều đóng cửa ở trong phòng, rồi mắc phải xui xẻo.

Có lẽ, Đoan Vương phi có thể đoán ra ai là hung thủ.

******

Trong lòng Đoan Vương phi, xác thực đã có nhân tuyển đứng phía sau màn độc thủ. Nhưng nàng cũng không có chứng cớ, cũng không thể chỉ bằng vào suy đoán và hoài nghi, thì định tội được người ta chứ? Nếu tạm thời không tra được, vậy trước tiên hãy để sang một bên, không cần thiết cả ngày lăn qua lộn lại ngủ không được, chỉ phân phó người của Uy Nhuy Đường lưu tâm hơn, bản thân mình tận lực cẩn thận làm việc.

Trước bình an sinh hạ đứa nhỏ, mới là quan trọng nhất.

Cũng không lâu lắm, đó là ngày hội Trung thu.

Lần này Đoan Vương phi đã học khôn, chỉ nói thân thể không khoẻ, để đám người Mục ma ma lo liệu yến hội của Vương phủ, bản thân mình cũng không tham dự. Tiêu Đạc lo lắng trước nhất vẫn là trưởng tử, đối với việc Vương Phi 'không khoẻ' cũng không có ý kiến, chỉ dặn dò hãy tĩnh dưỡng, việc khác không cần quan tâm.

Vào ban đêm, tất nhiên Tiêu Đạc qua ngủ lại ở Uy Nhuy Đường.

Đoan Vương phi cũng không phải không hiểu chuyện giống như Phượng Loan, bản thân ngủ giường lớn, ngược lại để cho Vương Gia ở phòng ngăn. Bởi vì biết trượng phu muốn tới, từ sớm đã kêu người bày sẵn giường lớn rồi.

Tiêu Đạc ở trong phòng ấm nói chuyện cùng nàng, chốc lát nữa mới ngủ.

Bởi vì tháng sau là sinh thần của Phượng Nhị phu nhân, Đoan Vương phi cười nói: "Tính Nhị cữu mẫu (mợ hai) của ta hồn nhiên chân chất, tuy rằng hơi kiêu ngạo, nhưng cũng rất đơn giản thẳng thắn. Theo ý của ta, cũng không cần chuẩn bị thứ khác, chỉ tạo ra mấy bộ trang sức thượng đẳng nhất, chắc chắn sẽ làm cho Nhị cữu mẫu vui mừng."

Tiêu Đạc chỉ mới tiếp xúc với Chân thị không lâu, không hiểu nhiều, "Phượng Nhị phu nhân thích ăn diện?"

"Đúng vậy." Đoan Vương phi nhấp miệng nhỏ cười, "Những nhà quyền quý trong kinh thành, nữ quyến nào mà không biết Phượng Nhị phu nhân giỏi trang điểm? Từ lúc ta còn nhỏ cho tới bây giờ, phàm là có y phục gì mới mẻ, trang sức đặc biệt nào, hoặc là loại vải của Nga La Tư Quốc khác lạ, đều là từ trên người Nhị cữu mẫu mới trở nên được thịnh hành đó."

Tiêu Đạc cười nói: "Cũng có chút ý nghĩa." Lại tò mò, "Vậy sao không thấy Tiểu Loan trang điểm? Ta thấy nàng lười biếng cả ngày, luôn búi tóc vô cùng đơn giản, còn không đeo trang sức. Tuy nói thanh khiết đơn giản cũng tốt, nhưng nghe ngươi nói, Phượng Nhị phu nhân như vậy tựa hồ cũng có ý tứ."

Không khỏi tưởng tượng lan man, sau này Tiểu Kiều Kiều mà trang điểm, diễm quang chắc chắn sẽ bắn ra bốn phía, khiến người hoa mắt.

Đoan Vương phi thấy trượng phu tràn đầy hứng thú hỏi đến việc vặt khuê phòng, vây quanh việc của biểu muội, trong lòng có chút ghen tuông, nhưng nhịn xuống được, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu Loan còn nhỏ, không trang điểm cũng vẫn tươi tắn xinh đẹp. Nếu Vương Gia thích nàng trang điểm, về sau để nàng học theo nhị cữu mẫu nhiều hơn là được."

Tiêu Đạc nhớ tới nhạc mẫu như báu vật tỏa sáng kia, gật đầu, "Cũng đúng, ta sẽ nói với Tiểu Loan."

Nữ nhân vì mình trang điểm.

Bản thân mình ngưỡng mộ nàng, mỗi ngày nàng nên ở nhà trang điểm gọn gàng xinh đẹp, để cho mình thưởng thức, cái gọi sắc đẹp có thể thay cơm, vẫn có thể xem là một việc sung sướng.

Nhưng Tiêu Đạc bận nhiều việc, nghĩ thì nghĩ, sau rốt cuộc vẫn không nói với Phượng Loan.

Đến ngày mùng 6 tháng 9 hôm ấy, thời tiết sáng sủa, vạn dặm trời xanh sạch sẽ không có một áng mây màu, giống như một khối ngọc xanh thẳm mênh mông, lộ ra không khí dễ chịu của cuối thu. Tiệc mừng sinh thần của Nhị phu nhân phủ Phụng Quốc Công, trong kinh thành không thiếu nữ quyến đều vội vàng lại đây chúc mừng, trừ bỏ tình cảm, cũng là muốn nhìn thấy trang điểm của Chân thị.

Ai bảo bà là hướng gió thịnh hành của phu nhân, tiểu thư trong Kinh Thành? Ai cũng không muốn bị lạc hậu nha.

Hôm đó Chân thị không phụ sự mong đợi của mọi người, trên người mặc áo khoác gấm vân nam tơ vàng màu đất đỏ, thêu kim ngân tuyến, hoa văn cành sen uốn lượn vòng quanh, lộ ra vài phần ung dung xa hoa. Tiếp đó phối với váy dài chấm đất gấm thủy yên mỏng thêu hoa mẫu đơn hồng nhạt, vốn hơi mềm mại, nhưng màu sắc mặt trên gấp lại, đúng là hoàn mỹ không tì vết.

Tướng mạo của bà xinh đẹp, vẻ mặt đoan chính, chải búi tóc triêu dương ngũ phượng thật sự là đoan trang đại khí.

Nói cười dịu dàng, đúng là có thể nói sắc đẹp đặc biệt sáng chói.

Tất cả các nữ quyến đều lén nghị luận, "Chậc chậc, đây làm sao mà là phu nhân nhà hầu môn, không biết còn tưởng rằng công chúa nương nương đến đây đó."

Bất quá khi Phượng Loan đến, sự chú ý của mọi người liền nhanh chóng dời đi.

"Ôi, đáng tiếc quá." Có người nhỏ giọng nói.

"Ai nói không phải." Hôm nay trong số các phu nhân đến chúc thọ Chân thị, không ít người là đến chê cười, chê cười Chân thị xưa nay vô cùng kiêu ngạo, chỉ sinh một đứa con gái, kết quả là làm thiếp thất cho người ta.

Phượng Loan trang điểm xinh đẹp, mỉm cười hành lễ, "Mẫu thân."

"Tiểu Loan, con đã trở lại." Chân thị thoải mái, khiến người chờ chế giễu thất vọng rồi.

Chẳng qua còn có người chưa từ bỏ ý định, cảm thấy Phượng Loan và Chân thị chỉ là đang cố chống chọi, nên âm thầm bật cười, thiếp chính là thiếp, chẳng lẽ làm bộ cao quý là được? Không biết trong lòng có bao nhiêu khổ đây.

Đáng tiếc các nàng đã nghĩ lầm rồi.

Phượng Loan chỉ nghĩ rằng Phượng gia không có bị liên lụy phải mang tội, mẫu thân sống được tốt, trong lòng thấy may mắn vô cùng, mà Chân thị cũng không cần. Ngược lại người khác càng muốn chê cười bà, bà lại càng muốn tỏ ra vui vẻ hơn, trang điểm so với ai khác càng xinh đẹp, điệu bộ hành động so với ai khác cũng phải cường đại hơn, làm cho người ta hận đến ngứa răng mà không làm gì được.

Bên trong đang náo nhiệt, bỗng nhiên bên ngoài có một nữ tử trẻ tuổi, ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tuy rằng trang điểm xinh đẹp, nhưng y phục là của nha hoàn. Nàng cuối người hành lễ, "Nhị phu nhân, Phượng Trắc phi, các vị phu nhân tiểu thư, nô tỳ là nha hoàn Kiêm Gia của phủ Đoan Vương, đặc biệt phụng lệnh của Đoan Vương Điện hạ, lại đây gửi lễ vật cho quý nhân."

Phượng Loan nghe vậy ngẩn ra, lễ vật gì? Việc này mình chưa nghe nói qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.