Chương trước
Chương sau
Tiêu Đạc xoay người bưng trà uống hai ngụm, không nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vừa giận vừa vui kia, miễn cho mình khó chịu, "Vương Phi bên kia không có chuyện gì, ngươi cứ yên tâm."

Phượng Loan trả lời: "Ừ, vậy là tốt rồi."

---- đó cũng không tính là lời nói dối.

Tuy rằng cảm thấy hối hận đêm qua quá mức xúc động, làm hại bản thân mình bị thương, nhưng nói gì thì nói, vẫn hi vọng Đoan Vương phi bình an sinh hạ đứa nhỏ, tốt nhất là nhi tử.

Không phải là mình mềm lòng không có chí hướng.

Mà chỉ khi nào Đoan Vương phi có con trai trưởng, thì vị trí chủ mẫu của nàng ta mới ngồi vững vàng, nàng ta mới có thể càng chứa được chúng cơ thiếp trong Vương phủ. Nàng ta có con trai trưởng bên người, mới có thể buông tay để đám cơ thiếp sinh con thứ, mình mới có thể thuận lợi sinh hạ nhi tử, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức, đứng vững gót chân, chậm rãi điều tra rõ ràng chân tướng xác thực của việc khó sinh ở kiếp trước, báo thù cho mình và đứa nhỏ!

Giả sử kiếp trước Đoan Vương phi là hung thủ, mình cũng phải có năng lực, mới có thể đẩy đổ nàng ta.

Bằng không dựa vào bản thân vừa mới gả vào Vương phủ, chỉ có chút sắc đẹp, đã nghĩ làm cho Tiêu Đạc phế bỏ Vương Phi căn bản không có khả năng! Mình cũng sẽ không si tâm vọng tưởng, Đoan Vương phi không có nhi tử, sau đó mình mà nhanh chóng sinh ra nhi tử, có thể sẽ bị nàng cướp mất. Tuy nói là vậy, nhưng chuyện đầu tiên Đoan Vương phi làm là bóp chết mình.

Dù sao cả đời còn dài lắm.

Chuyện tương lai, thật đúng là không ai nói được.

Cục diện trên triều bây giờ, không riêng việc Thái Tử Tiêu Anh chiếm đích trưởng, còn có văn lẫn võ, sau lưng có Phạm gia phủ Phụ Quốc Công và Phạm Hoàng Hậu làm chỗ dựa, ở trong mắt mọi người là người kế vị vững vàng. Nhưng ai có thể dự đoán được, không đến mười năm, Thái Tử và đám người Túc Vương, từng người sẽ thua trong cuộc đấu tranh trong cung đình này đây.

Sự tranh đấu giữa mình và Đoan Vương phi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Về phần Tiêu Đạc, giả sử người không muốn mình sống ở kiếp trước là hắn? Nếu như là sự thật...

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Tiêu Đạc hỏi.

Phượng Loan im lặng không lên tiếng.

"Vương Gia, Trắc phi..." Bên ngoài vang lên tiếng của Bảo Châu.

"Cút ra ngoài!" Tiêu Đạc nghe là thấy phiền, cảm thấy nha hoàn thường xuyên lắc lư trước mặt này vô cùng chán ghét, "Chủ tử không cho gọi mà cứ luôn ồn ào, ai cho ngươi lá gan đó? Cút ra."

"Không phải." Bảo Châu cắn răng, ủy khuất nói: "Phượng Nhị phu nhân đến rồi."

"Mẫu thân đến hả?" Phượng Loan kích động muốn đứng dậy, uốn éo, liền là hét thảm một tiếng, "Á! Eo của ta!" Bị Tiêu Đạc đỡ nằm xuống lại, thấy hắn trừng mắt, nhỏ giọng giải thích, "Ta quên mất, không phải cố ý mà."

Tiêu Đạc trừng nàng, "Nằm cho tốt vào."

Chân thị kéo cao búi tóc bước vào cửa, ước chừng là vì cố ý biểu hiện thân phận nhạc mẫu, nên mặc áo màu tím sẫm, kết hợp với váy nâu thêu hoa đào. Tuy nói có vẻ thành thục hơn mấy tuổi, nhưng vẫn không che giấu nổi sự sáng chói của bà, đây là một vẻ đẹp có cảm giác tràn đầy giống như sóng nước dao động, thật sự là bảo quang lưu chuyển, hoạt sắc sinh hương.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Đạc nhìn thấy nhạc mẫu của mình.

Suy nghĩ đầu tiên đó là, nhạc mẫu thực sự là..., nữ nhân trong nữ nhân.

Không khỏi giương mắt nhìn Phượng Loan, Tiểu Kiều Kiều của mình chỉ cần điều dưỡng thêm vài năm, thân hình, gương mặt nẩy nở, còn có tuổi trẻ đáng yêu xinh đẹp, vậy thật sự là kinh thành đệ nhất mỹ nhân rồi. [anh háo sắc]

"Xin chào Vương Gia." Chân thị cúi người, không nói nhiều, liền tới trước vấn an nữ nhi bảo bối của mình.

Tiêu Đạc lại bị lạnh nhạt lần nữa, sờ sờ mũi, "Các ngươi trò chuyện với nhau đi." Thừa cơ đi ra ngoài lảng tránh, tự an ủi mình, nhạc mẫu là trưởng bối nên làm vậy thì cũng đúng.

Chân thị mới không thèm để ý đến con rể Vương Gia, nếu không phải lo nữ nhi bị người làm khó, ngay cả chào hỏi cũng lười đó. Lúc này, trong mắt trong lòng đều chỉ có nữ nhi, "Nghe nói con bị ngã trúng thắt lưng, rốt cuộc chuyện là sao?"

Khương ma ma ở phía sau cố gắng nháy mắt liên tục, ý bảo bớt phô trương một chút.

Phượng Loan hiểu rõ tính tình của mẫu thân, nào dám nói mình bị gãy xương? Chỉ ừ hử nói: "Từ trên bậc thang té xuống, bị khối đá làm trầy da, bây giờ vẫn còn rất đau."

Chân thị vén áo trong của nàng lên xem, thấy có dán thuốc ở trên lưng, nhưng thật ra nhìn không biết là gãy xương, cho nên chỉ nghĩ nữ nhi nói lời thoái thác. Mặc dù như vậy, cũng oán trách, "Ta nghe nói, con vì cứu Vương Phi mới bị ngã." Chỉ vào trán nữ nhi, "Lần sau đừng có làm như thế nghe chưa? Có việc gì thì nhớ trốn xa chút."

Đoan Vương phi cái gì, mầm móng trong bụng bộ quý giá lắm sao? Làm hại nữ nhi bảo bối của mình bị thương!

Phượng Loan ngượng ngùng cười, "Sao có thể còn có lần sau?"

Mình cũng không phải người ngu, về sau thấy phụ nữ có thai phải đi đường vòng thôi, đầu óc không bao giờ phát sốt cứu người nữa, giờ phải tĩnh dưỡng ba, bốn tháng, chờ tĩnh dưỡng xong, chắc Đoan Vương phi hẳn là sinh rồi.

Là nam hay là nữ, là trứng vàng hay trứng bạc, cũng không liên quan tới mình.

Chân thị nhỏ giọng hỏi: "Vương Gia đối đãi với con có được không?"

"Tốt vô cùng." Trước mặt mẫu thân, Phượng Loan chỉ có thể nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hơn nữa kiếp này Tiêu Đạc xác thực đối với mình cũng không tệ lắm, tạm thời không có nhiều tật xấu.

Chân thị lại dặn dò nữ nhi, "Với nữa, con còn nhỏ tuổi, đừng chiều theo tính của nam nhân. Bọn họ đều là chỉ lo sung sướng của bản thân, đem người ta ép buộc cho hỏng, tương lai chịu thiệt cũng không có chỗ để than."

"Này..." Phượng Loan thấy hơi xấu hổ, "Chúng con còn chưa có viên phòng đó."

"Còn chưa viên phòng?!"

"Mẫu thân người đừng la to thế." Phượng Loan đại khái đem sự việc 'ngoài ý muốn' khi vào phủ kể ra, "Đều là vừa vặn không khéo, mọi chuyện cứ như vậy xảy ra." Lại chỉ hông của mình, "Trước mắt, tạm thời là phải mất mấy tháng nữa đây."

Chân thị nhìn nữ nhi, vẻ mặt cổ quái, "Con không muốn cùng hắn viên phòng?" Tuy nói để nữ nhi đi làm Trắc phi, đối với Tiêu Đạc thật là có hơi bất mãn, nhưng vẫn nhịn không được khuyên nhủ, "Con có muốn gây chuyện, cũng không thể quá mức. Dù sao con đã là Trắc phi của hắn, trốn được nhất thời, làm sao trốn được cả đời? Hơn nữa, cái gọi là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cuối giường làm hòa thế nào? Không phải là nam nữ cùng nhau hoan ái hay sao? Chuyện này con đừng tùy hứng."

Phượng Loan bị bà nói đến không biết nên khóc hay cười, giải thích: "Cũng không phải, chỉ là không muốn hắn lấy được quá dễ dàng thôi."

Đổi lại là mẫu thân khác, nhất định sẽ răn dạy nữ nhi ngôn ngữ phải đàng hoàng, nhưng Chân thị cùng mẫu thân của người khác không giống nhau, nghe xong lời này ngược lại hoàn toàn đồng ý, "Đúng vậy, nam nhân chính là ăn trong nồi nhìn trong bát, càng ăn không được thịt, mới càng nhớ thương, càng cảm thấy thơm ngon." Nên chỉ cười dặn dò vài câu, "Nhưng con làm vừa thôi, nếu quá sẽ đem dây thừng kéo căng."

Phượng Loan cười hì hì nói: "Được, con nghe mẫu thân."

Chân thị lại nói: "Con còn phải mất thêm vài tháng để hắn không cho vào thân được, chỉ được nhìn, chẳng phải hắn sẽ sốt ruột? Sau đó bốc hỏa phải đi tìm nữ nhân khác rồi." Hừ một tiếng, "Cho nên nha, khoảng hai ba ngày hãy cho hắn nếm thử chút ngon ngọt, làm cho hắn nhớ thương, mới có thể bỏ vào trong lòng cả ngày lẫn đêm."

Phượng Loan nghe được cười đến rung đau cả thắt lưng, "ỐI..." Không dám cười to nữa.

"Con hãy chú tâm nghe ta nói." Vẻ mặt Chân thị như người từng trải, nghiêm túc dặn dò, "Nữ nhân nha, bộ dạng tốt đó là một tiện nghi lớn nhất, bất quá chỉ như vậy còn chưa đủ, còn phải nhớ kỹ ba điều." Bà giơ ra ba ngón tay tinh tế, "Chính là yêu nhõng nhẽo, yêu cười, yêu xinh đẹp."

"Yêu nhõng nhẽo, nữ nhân mà không làm nũng, vậy không thể coi là nữ nhân."

"Yêu cười còn quan trọng hơn. Con nghĩ lại xem, nam nhân ở bên ngoài làm lụng vất vả cả ngày..." Bà gắt một cái "Phi! Không tính cái loại như phụ thân của con." Sau đó tiếp tục nói: "Ai về nhà mà không thích nhìn khuôn mặt tươi cười? Ai mà muốn nhìn vẻ mặt khóc tang? Cho nên trăm ngàn lần không thể luôn ủ rũ, nhớ phải cười, chỉ có dụ dỗ cho nam nhân vui vẻ, mới có thể thành chính sự."

Phượng Loan một mặt cười, một mặt gật đầu, chờ mẫu thân tường tận nói ra.

"Cuối cùng là nói yêu xinh đẹp." Chân thị sửa sang lại y phục, động tác tao nhã, "Một nữ nhân, không phải nói dung mạo con đẹp là xong, chính là trang điểm, cũng chính là muốn nhan sắc thường xuyên đổi mới. Nam nhân nha, mặc cho con là tiên trên trời, cả ngày đặt ở trong nhà nhìn suốt ngày lẫn đêm, lâu cũng thấy ngán, cứ hai ba ngày con phải thay đổi mới mẻ đa dạng. Làm cho hắn cưới một lão bà, cảm giác giống như cưới được một trăm người, mặc cho bên ngoài bao nhiêu oanh oanh yến yến, cũng không bằng vợ đẹp trong nhà."

"Ha ha..." Phượng Loan nhịn không được lại cười ha hả, đỡ thắt lưng, "Vậy mẫu thân không phải có một trăm nữ nhi rồi."

"Phi!" Chân thị gắt một cái, "Đang nói nghiêm túc với con đó."

Phượng Loan vừa cười vừa nói: "Dạ, nữ nhi đều ghi tạc trong lòng."

Chân thị nói một đống lời, khát nước, nâng ly trà lên uống hai ngụm, "Mùi vị quá kém, không bằng nhà chúng ta." Sau đó buông ly trà lại nói: "Bất quá trong lòng con cũng hiểu được, mặc kệ cố gắng thế nào, nam nhân đều ham ăn không biết no. Ngàn vạn lần không cẩn bởi vì nam nhân mà thương tâm, nhớ rõ bản thân mình sống được vui vẻ, mới là quan trọng nhất."

Đạo lý này Phượng Loan cũng hiểu, cũng có thể lĩnh hội.

Nàng mỉm cười, "Được, con nhớ kỹ rồi."

"Còn có." Chân thị ho khan một cái, khó có lúc bà cũng ngượng ngùng, nhỏ giọng, "Còn có một chuyện quan trọng hơn." Tỉ mỉ nói thầm bên tai nữ nhi, lời nói nhỏ nhẹ, lại đơn giản, khoa tay múa chân, nói gần nửa canh giờ, còn chưa nói hết, "Con trước nhớ kỹ nhiêu đó, về sau ta sẽ tìm cơ hội nói cái khác."

Phượng Loan nghe xong mặt đã đỏ lên hết, gần như nhỏ ra máu, tiếng nói nhỏ như muỗi, "Không cần, đủ, đủ rồi."

"Con đừng có mắc cỡ! Chỉ biết thẹn thùng, biết bao nhiêu chính thê hiền lành đã hồ đồ phải cam chịu chiệt thòi đấy." Vẻ mặt Chân thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ chỉ nữ nhi, "Ta nói này, về sau con nên tỉ mỉ lĩnh hội liền biết ngay." Bà hừ lạnh một tiếng, "Dựa vào cái gì? Làm cho bọn nam nhân sảng khoái xong rồi, chúng ta còn chưa được thoải mái? Không bằng thông minh học hỏi một chút, hắn vui sướng thì con cũng vui vẻ, khiến cho hắn về sau hưởng qua liền quên không được."

Phượng Loan quẫn bách nói: "Biết, biết rồi."

Chân thị tự có tính tình của bà, cười lạnh, "Nam nhân không xem nữ nhân chúng ta là người, sao chúng ta không đổi lại? Chỉ xem bọn họ là chó con, mèo con, cho hưởng ngon ngọt lại dỗ dành thật tốt, về sau muốn sai khiến làm sao thì sai khiến như vậy! Thế này mới không uổng công làm nữ nhân, không uổng công sống cả đời trong nhân thế này."

Bà vốn có dung mạo cực đẹp, tính tình còn kiêu ngạo, lại quyến rũ, trong mắt còn mang vài phần xem thường thế tục bừa bãi.

---- có một loại ánh sáng tuyệt đẹp gần như làm cho người ta chấn động cả hồn phách.

Phượng Loan nhìn mẫu thân, lại nghĩ tới người phụ thân bệnh tật không hề có trách nhiệm, nghĩ tới Cung di nương, còn có Phượng Trinh Nương và Phượng Thế Kiệt, chỉ cảm thấy cả đời này của mẫu thân thật sự bị phụ bạc rồi.

Thậm chí trong nháy mắt, đã không còn oán hận mẫu thân và 'người kia' qua lại với nhau.

Cũng không thể để mẫu thân chịu uất ức cả đời đúng không? Giống như mẫu thân như vậy, đó là sai, đó là có tội, cũng có thể cả đời oanh oanh liệt liệt, mà không phải trải qua cuộc đời đầy nước mắt và ai oán.

Còn mình thì sao? Cũng giống như mẫu thân nói, sống thật tốt, cả đời mưu cầu mặc sức vui sướng thôi.

******

Những ngày kế tiếp, Phượng Loan trải qua an tịnh và yên bình.

Bởi vì cần dưỡng thương, mỗi ngày đều ở trong Noãn Hương Ổ. Đoan Vương phi, Miêu phu nhân và Ngụy thị đều đến thăm hỏi qua, nhưng Phượng Loan chỉ gặp Đoan Vương phi, người khác thì kêu Khương ma ma lấy lý do "Bị thương nặng, ngày nào cũng mệt rã rời" để đuổi khách. Tương Trắc Phi đến sau mọi người, chẳng phải tình cảm gì, chỉ làm bộ đến thăm dò một chút, bất quá cũng không có gặp mặt.

Mỗi ngày Phượng Loan chỉ có nằm, nằm thẳng, nằm nghiêng, ăn uống tưng bừng, một ngày uống năm, sáu bữa canh đại bổ, sau đó gặp Tiêu Đạc, phần lớn thời gian đều trải qua với Đa Đa. Cứ như thế qua một tháng, cả người đều tròn thêm một vòng, đôi ngực nhỏ cũng đặc biệt to hơn, giống như bột nở phát động vậy.

Khiến cho Tiêu Đạc lần nào cũng không nhịn được phải nhìn thêm vài lần, mắt nhìn thèm đến muốn ăn, "Ừm, rất tốt." Vẻ mặt của hắn thành thật, "Trước kia ngươi rất gầy, nữ nhân phải châu tròn ngọc sáng mới tốt, chứng tỏ có phúc khí."

Phượng Loan âm thầm xỉ vả, đừng tưởng rằng ta không biết Đoan Vương Điện hạ ngươi nghĩ gì.

Những ngày gần đây, Tiêu Đạc luôn nhịn không được nói dong dài, "Eo của ngươi chắc cũng đỡ nhiều rồi? Ừm..., hay cứ nuôi thêm hai tháng nữa để bảo đảm, đừng có lăn qua lăn lại, nếu bị gì nữa thì chỉ có mất nhiều hơn được."

Phượng Loan vừa nghe hắn nói chẳng ra đâu với đâu, nhịn không được liếc nhìn khinh thường, cái gì gọi là đừng có lăn qua lăn lại rồi nếu bị gì chứ hả? Đúng là đồ hạ lưu! Đầu óc của tên nam nhân này, chẳng lẽ cùng món đồ phía dưới kia giống nhau? Làm ra từ một loại chất liệu? Sao mà cả ngày chỉ biết cân nhắc chuyện đó thôi vậy.

"Vương Gia!" Tiếng của nha hoàn ngoài cửa có vẻ nôn nóng, chạy nhanh vào báo: "Kiêm Gia tỷ tỷ cho người tới nói, có tin tức quan trọng gửi đến thư phòng, mời Vương Gia qua đó ngay."

Tiêu Đạc rút tay đang để trên khối bông tròn mềm mại về, đứng lên nói: "Chắc là có chuyện, tối nay ta sẽ quay lại xem ngươi."

Đến Ngô Trúc U Cư, đã thấy tâm phúc phụ tá chờ ở thư phòng.

"Chuyện gì?" Tiêu Đạc hỏi.

Sắc mặt Thạch Ứng Sùng vô cùng nghiêm túc và nặng nề, giống như mưa gió bão táp, sấm đánh rầm rầm, hạ thấp giọng nói: "Anh Thân Vương ở trên chiến trường trúng tên, chết ngay tại chỗ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.