"Nhớ kỹ chưa?" Tiêu Đạc mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Phượng Loan lạnh lẽo, ngưỡng mặt lên nhìn, kiếp này nàng còn nhỏ tuổi, nên dung mạo vẫn có vài nét trẻ con, giờ phút này bởi vì ánh mắt rét lạnh như sương, ngược lại khiến cho nét mặt lộ ra vài phần khiếp người.
Đôi mắt nàng chiếu ra ánh sáng ngọc rực rỡ như sao, đúng là một báu vật xinh đẹp, nhưng hào quang lại lạnh đến mức giống như hàn băng ngàn năm.
Từng chữ từng chữ oán hận nói: "Không nhớ kỹ! Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Đạc cười cười, không có chút nào tức giận.
Chỉ là vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, đối lập với những đốt ngón tay thon dài của hắn, khớp xương mang theo dấu vết quanh năm tập võ rõ ràng, đột nhiên..., không hề có dấu hiệu báo trước hắn hung hăng cắn xuống!
"Á..." Phượng Loan đột nhiên bị đau, lại không dám to tiếng, tức giận mắng hắn: "Ngươi điên rồi sao?" Vô cùng đau đớn làm cho nàng nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên được, liên tục hít hà.
Tiêu Đạc vẫn tươi cười đầy mặt, đang thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn dấu răng trên cổ tay trắng nõn, đại biểu cho ký hiệu của bản thân mình, hài lòng nói: "Rất đều đặn." nói xong, lại đưa ra cổ tay mình bị cắn, đặt cùng một chỗ song song đối lập với tay nàng, "Không sai, thật sự rất xứng đôi."
Dưới ánh trăng, khóe môi hắn dính máu giống như ác quỷ Tu La.
Phượng Loan vừa tức vừa đau vừa giận, oán hận cắn răng, giơ tay rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-hoang-gia/3058104/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.