Chương trước
Chương sau
Đê tiện! Hạ lưu! Đồ vô sỉ!

Phượng Loan ở trong lòng tức giận mắng, tên nam nhân này, tại sao có thể chẳng biết xấu hổ như thế?! Kiếp trước còn có thể nói là do uống rượu, kiếp này đầu óc hắn thanh tỉnh, thế nhưng, thế nhưng giữa ban ngày ban mặt lại hôn mình!

Ở trong mắt hắn, mình đã là con mồi tới tay rồi sao? Cái tên khốn khiếp này, khốn...

Ngay lập tức, nước mắt Phượng Loan chảy xuống.

Chính mình sống cả hai đời, mặc kệ làm đi làm lại mấy lần, kết quả vẫn là phải cùng Tiêu Đạc dây dưa không rõ, khác biệt duy nhất, kiếp trước là bị người ngoài tính kế, kiếp này..., là bị người thân của mình tính kế!

Lúc trước Nhu Gia đến tìm mình, Đại bá mẫu khẩn trương gọi nàng đi, sợ nàng vô tình làm hỏng việc? Sau này người đánh xe và bà tử cũng kỳ quái, hai người cũng không thấy, con ngựa bị người đâm một kiếm càng quỷ dị, hết thảy mọi thứ, tất cả đều chứng minh tai nạn hôm nay không phải ngoài ý muốn, mà là do người!

Lo lắng lúc trước của mình đã được xác nhận.

Đại bá phụ trước tiên ông tính kế tổ mẫu, tính kế Vương gia và Mục gia, tính kế Trinh nương, hiện tại cũng đã tính mình xong rồi! Vì những năm sau này Phượng gia được vinh quang phú quý, ông ta không tiếc bất cứ giá nào và thủ đoạn, cứ như vậy..., tự tay đem mình đưa cho Tiêu Đạc, đưa cho Hoàng Đế đời tiếp theo.

Không cần suy nghĩ nhiều, nhất định là Đại bá phụ dùng thủ đoạn, khiến Tiêu Đạc vừa vặn chạy tới.

Chỉ sợ bản thân Tiêu Đạc, cũng không biết bị người khác thiết kế gài bẫy, hắn khẳng định vẫn còn đắc chí, cho rằng có được thiên kim tiểu thư phủ Phụng Quốc Công. Nhưng chờ đợi hắn, rất nhanh lại là chỉ có một tước vị, một Phượng gia không có chức quan, bởi lần này Đại Bá Phụ có tấu chương đại tang, chắc chắn Hoàng Đế sẽ không đoạt tình, mà là chuẩn tấu.

Hết thảy đều theo đúng như bố cục của Đại bá phụ, tiến hành ngay ngắn có thứ tự.

Đầu tiên là tổ mẫu ngã bệnh, hai vị thiếu gia của Phượng gia cùng Mục gia, Vương gia kết thân, sau đó tổ mẫu mất, lại thiết kế khiến Đoan Vương Tiêu Đạc rơi vào bẫy, chỉ sợ Túc vương cũng trốn không thoát, làm cho bọn họ cưới hai vị tiểu thư Phượng gia. Đợi chờ sau đó Hoàng Đế phê duyệt tấu chương Đại Bá Phụ có đại tang ba năm, Phượng gia liền có thể thành công tạm lui quan trường, hơn nữa còn kết thông gia với bốn thế lực hùng hậu, tất cả đều hoàn mĩ vô khuyết.

Đáng cười bản thân mình còn đang bận lo lắng vì vận mệnh Phượng gia, lại không biết, bản thân đã trở thành một quân cờ từ sớm.

Phượng Loan cả người không nhịn được run rẩy.

Tiêu Đạc siết chặt dây cương ngựa, xốc lên áo choàng đánh giá nàng, vật nhỏ co rúc ở trong lòng hắn, lạnh run, gương mặt trắng nõn đều là nước mắt, giống như hoa lê đẫm mưa*, vô cùng điềm đạm đáng yêu. Cũng đúng, lúc trước nàng còn chướng mắt cả vị trí Thành Vương phi, nếu theo mình, nhiều nhất chỉ có thể là một Trắc phi, cho nên trong lòng thấy ủy khuất.

* Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị

“Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”

(Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)

Hắn nói một câu mà chính hắn cũng không ngờ, "Đừng ủy khuất, bổn vương sẽ không bạc đãi ngươi."

A, sẽ không bạc đãi?

Phượng Loan trong lòng nhẹ giọng châm biếm, kiếp trước thời điểm hai người vui vẻ, hắn cũng đã nói lời tương tự, lời nam nhân nói luôn là gạt người! Huống chi mình có hiếm lạ gì làm thiếp cho hắn? Khẩu vị thật sự thất bại mà.

Tiêu Đạc nhìn thấy vẻ trào phúng trong mắt nàng, nhíu nhíu mày, "Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

Phượng Loan lạnh giọng hỏi lại, "Ta có thể làm gì?" Phẫn nộ lúc đầu, khiếp sợ cùng ủy khuất qua đi, nàng chậm rãi tỉnh táo lại. Lúc này nhục mạ Tiêu Đạc cái loại người tâm ngoan thủ lạt này, chiếm không được tiện nghi, còn có thể khiến trong lòng hắn âm thầm ghi hận, hiển nhiên không phải hành động sáng suốt.

Nàng gắt gao cắn môi, miễn cho nói ra lời khó nghe gì nữa.

Tiêu Đạc thấy nàng liều mạng cắn chặc môi, đỏ tươi ướt át, cơ hồ sắp cắn nát, không khỏi cười lạnh, "Ngươi ngốc sao?" Tay dùng lực bóp cằm của nàng, khiến cho nàng mở miệng, ý vị sâu xa khiêu khích, "Ngươi muốn cắn nát môi mình, đợi đến khi người khác nhìn thấy, sẽ chỉ tưởng do bổn vương cắn thôi."

Phượng Loan liếc mắt nhìn cũng không nghĩ muốn nhìn thấy hắn, thả lỏng người, nhắm mắt lại.

Tiêu Đạc cười nói: "Vậy thì đúng rồi."

Phượng Loan không có hưng trí trêu đùa cùng hắn, lạnh lùng nói: "Đưa ta trở về."

"Ồ?" Tiêu Đạc cảm giác rất thú vị, ngược lại không vội trở về, ý tứ hàm xúc dạt dào đánh giá nàng nói: "Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, dám sai bảo cả bổn vương."

Giọng nói Phượng Loan căm hận: "Nếu không thì để ta xuống."

"Ngươi cứ như vậy ghét bỏ bổn vương?" Tiêu Đạc nhếch miệng cười, như có ý định trêu tức nàng, nói: "Lúc nãy là bởi vì trên môi ngươi dính máu, để vậy thì bất nhã, nên ta đã giúp ngươi lau thôi."

Đúng là đạo lý cường đạo! Phượng Loan chỉ cảm thấy ghê tởm, vừa hận vừa giận.

Tiêu Đạc tự nhận mình rất hiểu tâm tình hiện nay của nàng, dù sao theo mình, nhiều nhất chỉ có thể làm Trắc phi, lấy thân phận tiểu thư Phượng gia phủ Phụng Quốc Công mà nói, là bị hạ thấp, khiến cho sinh ra kích động cũng có thể lý giải, kiên cường dù sao cũng hơn phụ nhân mặt khóc sướt mướt.

Nàng này có dung mạo, có đầu óc, còn có thể xem xét thời thế, lại thêm dung nhan thanh lệ, chuyến đi này của mình hôm nay thật sự là không uổng công.

Thậm chí nghĩ đến về sau, tương lai cuộc sống cũng sẽ nhiều thêm vài phần lạc thú nho nhỏ đi?

Dưới cái nhìn của hắn, Phượng Loan đã là vật trong túi.

Bởi vì thoáng thương tiếc nàng bị ủy khuất, vì thế hạ mình buông dáng người, dỗ dành, "Được rồi, bổn vương bồi tội thất lễ với ngươi, chuyện đó là do bổn vương đường đột." Hắn tự nhận mình rất rộng lượng, "Nếu không, ngươi mắng vài câu cho xả giận đi?"

Cùng hắn liếc mắt đưa tình? Phượng Loan từ từ nhắm hai mắt, chỉ làm như không nghe thấy gì, xem tồn tại của hắn giống như không khí.

Tiêu Đạc cười khẽ, "Ngươi nhắm mắt lại, bộ dáng rất dễ nhìn ."

Phượng Loan tức giận mở to mắt, ánh mắt gần muốn phun lửa, "Ngươi rốt cuộc xong chưa? !"

"Mở càng đẹp mắt." Hắn tiếp tục cười.

Phượng Loan quả thực không thể nhịn được nữa, nâng tay hung hăng đánh tới, nàng không cho rằng có thể tát được vào mặt hắn, ---- Đoan vương điện hạ thân thủ nhanh nhẹn, nổi danh trong số các hoàng tử.

Quả nhiên, Tiêu Đạc lập tức bắt được cổ tay nàng.

Phượng Loan thừa dịp một tay hắn kéo dây cương, một tay bắt lấy cổ tay mình, vừa lúc hướng bên cạnh trượt qua muốn nhảy xuống ngựa, ý tưởng kỳ thật tốt vô cùng. Nhưng nàng muốn rơi xuống đất bỏ chạy, làm sao Tiêu Đạc có thể để nàng được như ý nguyện? Bởi vì mất đi trọng tâm, thế nhưng hắn không tiếc theo nàng cùng nhau rơi xuống, Đoan vương điện hạ thiếu chút nữa té ngã dập mặt, cứ thế nhưng không có buông tay ra!

Vẫn nắm thật chặc nàng.

"Á!" Phượng Loan hét thảm một tiếng, cảm giác tay mình sắp đứt ra.

Tiêu Đạc lăn một vòng trên mặt đất, đứng dậy, phủi một cái, vẫn là điệu bộ phong lưu tiêu sái nhất. Khóe môi của hắn phác thảo ra một độ cong tuyệt đẹp, âm thanh lạnh lùng nói: "Tự làm bậy, không thể sống."

"Cái rắm!" Phượng Loan sắp tức điên rồi.

"Ha ha ha..." Tiêu Đạc nghe vậy cười to, bộ dáng vui vẻ, cùng ngày thường thâm trầm nội liễm cách biệt một trời, hắn cười vui nói: "Ngươi là một tiểu thư nhà quan, tại sao có thể mở miệng nói lời thô tục như vậy? Thú vị, thú vị, bổn vương hôm nay thật đúng là mở mang kiến thức."

Phượng Loan tức giận đến cả người phát run.

Chính mình trốn lại chạy không thoát, bỏ cũng không xong, mà đánh cũng đánh không lại.

"Ngươi như vậy, bổn vương thấy quá đau lòng." Tiêu Đạc thản nhiên "Mặc kệ ngươi có bộ dáng gì ta cũng đều thích" giọng điệu vô lại, tiến lên nhìn cổ tay nàng, nắm lấy, "Hoàn hảo, không có trật khớp." Sau đó lại trầm giọng cảnh cáo nàng, "Đừng lại làm chuyện điên rồ gì nữa." Hắn đem giai nhân đang không ngừng run rẩy ôm lên ngựa, chính mình cũng xoay người nhảy lên.

Phượng Loan hận bản thân giờ phút này không thể hóa thành đất cát, sau đó một luồng gió nhanh tới thổi một cái liền biến thành tro bụi.

Tiêu Đạc lại rất hưởng thụ, ôm nàng, sợ đám người nơi xa nhìn không thấy, không nhanh không chậm từ từ đi tới, quả thực chỉ thiếu chút nữa đeo một khối bài, mặt trên viết 'Đoan Vương Điện hạ cứu Phượng Nhị tiểu thư'.

Xa xa, vài người rất nhanh giục ngựa chạy đến.

"Tiểu Loan!" Phượng Thế Đạt là người đầu tiên giục ngựa lại đây, theo sát phía sau, là Phượng Thế Triều và Phượng Thế Ngọc, ba huynh đệ, ba sắc mặt khác nhau, nhưng trong mắt đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Tiêu Đạc hào phóng tự nhiên ôm Phượng Loan, cười nói: "Mới vừa rồi xe ngựa Nhị tiểu thư bị kẻ xấu đâm trúng, khiến con ngựa hoảng sợ, may mà bổn vương đúng lúc đuổi tới, dù sao cũng không để cho nàng bị thương."

Ba huynh đệ Phượng gia đều là kinh ngạc nhìn hắn, sau đó càng kinh ngạc nhìn về phía đường muội.

Đường muội cả người lạnh run, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bị Tiêu Đạc gắt gao ôm vào trong ngực, không biết là bị sợ, hay tức giận, mím môi không nói một tiếng. Lạ nhất là, trên áo choàng của Tiêu Đạc còn dính một ít bụi, chẳng lẽ vừa rồi xuất hiện hiểm cảnh gì sao? Thật khiến người ta nghi ngờ khó hiểu.

Một lát sau, Phượng Thế Triều kịp phản ứng trước tiên, "Đa tạ Đoan Vương Điện hạ cứu mạng xá muội." Hắn nhảy xuống ngựa, tiếp theo kêu hai vị huynh đệ cùng nhau hành lễ.

Phượng Thế Ngọc cùng Phượng Thế Đạt theo xuống ngựa, nói tạ ơn.

"Đâu có, đâu có." Khóe miệng Tiêu Đạc nhếch lên, không đợi hết lễ, thế nhưng mang theo Phượng Loan giơ roi giục ngựa bỏ đi.

Phượng Thế Đạt ở phía sau trợn tròn cặp mắt, khó thở nói: "Hắn, hắn đây là ý gì? Tiểu Loan trở thành của hắn? Huynh đệ chúng ta đều đã chạy tới, sao còn không chịu giao người?" Hắn xoay người lên ngựa, mắng: "Thật sự là khốn khiếp!"

Phượng Thế Ngọc đuổi theo sát phía sau.

Lão đại Phượng Thế Triều là người cuối cùng lên ngựa, thu hồi sắc mặt, không giống kinh ngạc như ban nãy nữa, mà là nhìn bóng dáng Đoan Vương ôm đường muội, nhẹ nhàng thở dài.

---- thật sự là tiện nghi cho Tiêu Đạc.

Mộng của Tiểu Loan đến cùng có vài phần đúng không? Tiêu Đạc thật sự có thể trở thành Hoàng Đế đời tiếp theo sao? Chỉ mong là vậy, bằng không Tiểu Loan đưa vào tay hắn là thành uổng phí rồi, vậy thì rất đáng tiếc.

******

Không đến nửa ngày thời gian, tin tức linh cữu Phượng Thái Phu nhân bị người cướp lấy được truyền ra. Cùng nhau so sánh, tiết mục ướt át Đoan Vương Tiêu Đạc là 'anh hùng cứu mỹ nhân' của Phượng Nhị tiểu thư, càng muốn hấp dẫn người ta hơn nhiều! Có cực kỳ hâm mộ, có ghen tị, có hận không thể tự mình chạy đi cứu mỹ nhân, những người này đều là nam nhân.

Mà các phu nhân nói đến việc này, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nhất trí cho rằng Phượng Nhị tiểu thư xem như sa chân rồi.

Nói như vậy đương nhiên vì Đoan vương Tiêu Đạc không thích hợp, thế nhưng đường đường là thiên kim tiểu thư phủ Quốc Công, bị nam nhân đã có thê tử ôm, không phải chỉ còn cách làm thiếp sao? Cho dù là thị thiếp của hoàng tử, thậm chí Trắc phi, đối với tiểu thư Phượng gia phủ Quốc Công mà nói, cũng hoàn toàn là bị hạ thấp.

Người bên ngoài nghị luận ầm ỉ, bên trong phủ Đoan Vương, lại bị vây trong bầu không khí kỳ dị.

Tạm thời không nói tới đám cơ thiếp của Tiêu Đạc, trước nói Đoan vương phi, sau khi nghe được tin tức hoang đường giống như thoại bản*, chấn kinh đến tột đỉnh, đã không nói gì trong thời gian nửa nén hương.

* một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Mục ma ma sợ nàng bị chọc tức, nếu động đến thai khí, chẳng phải không xong? Chờ giây lát, rốt cuộc nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: "Nương nương, người trăm ngàn lần đừng tức giận." Cố ý nói thoải mái, "Dù Phượng Nhị tiểu thư vào phủ, bất quá cũng chỉ là một thiếp thất mà thôi."

Lời này bà nói còn cảm giác không có sức thuyết phục.

Phượng nhị tiểu thư có thể so sánh với thị thiếp bình thường sao? Xuất thân của nàng, dung mạo, gia thế, mặc kệ làm Vương Phi hay Hoàng Phi đều là dư sức, huống chi tuổi còn rất trẻ, so với Vương Phi nương nương phải nhỏ hơn một vòng tuổi (giống như nhỏ hơn một con giáp).

Vương Phi nương nương vốn là lớn hơn Vương Gia hai tuổi, nữ nhân dễ dàng già nua, nếu Phượng Nhị tiểu thư vào phủ, phong làm Trắc phi, quả thực thỏa đáng chính là Vương Phủ Nhị phòng. Năm nay nàng mới được mười bốn tuổi, lại xinh đẹp, ít nhất còn có mười năm, thậm chí hai mươi năm cuộc sống phong cảnh thịnh sủng, sau này có thể nhường cho Vương Phi nương nương chỗ đứng nào?

Nhưng lời nói này, không dám nói với Vương Phi nương nương.

Mục ma ma ngẩng đầu nhìn cái bụng nhô ra của chủ mẫu, thoáng yên tâm một chút.

Bất luận như thế nào, chỉ cần Vương Phi nương nương sinh hạ trưởng tử trước, thì vị trí ngồi sẽ vững vàng.

"Ma ma." Đoan Vương phi sau một lúc lâu mới bừng tỉnh, nàng sâu kín thở dài: "Ngươi nói đây coi là cái gì?" Bởi trong phòng không có người ngoài, cũng không kiêng dè, "Nếu ta ngồi ở vị trí Thái Tử Phi kia, tương lai còn có thể tiến thêm một bước, cũng thôi đi. Nhưng ta chỉ là một Vương Phi, vì sao còn muốn một nữ nhi thế gia làm Trắc phi? Ngay cả hậu viện nho nhỏ của Vương Phủ, cũng phải cùng người ta phân chia."

Trong lòng nàng vô cùng chua xót khó tả.

Trừ biểu muội bên ngoài xinh đẹp gia thế tốt, còn có nghi vấn lúc trước, rất có khả năng trượng phu đã sớm coi trọng biểu muội. Nếu không mỗi lần mình nhắc tới biểu muội, vì sao hắn luôn là tâm tư hoảng hốt? Vì sao lần này trùng hợp như thế, Phượng gia gặp chuyện không may, hắn liền vừa vặn đuổi tới? Vì sao hỗn loạn như vậy, hắn cố tình đối với biểu muội là "Anh hùng cứu mỹ nhân"?

Vốn Vương phủ thêm một thị thiếp, đối với Đoan Vương phi mà nói, vẫn chỉ là ba phần ngột ngạt; Phượng Loan xinh đẹp cùng gia thế, lại cho thêm ba phần uất ức; trượng phu sớm có ý với biểu muội, kia càng là thêm buồn phiền, khí càng thêm khí, khiến trong lòng nàng quả thực vô cùng khó chịu, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

"Thật sự khó chịu." Nàng nhẹ nhàng xoa ngực, "Mở cửa sổ ra, cho thông khí."

Mục ma ma nhanh chóng đi làm.

Trở về đứng, nhịn không được lại nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương Phi nương nương, người nhất định phải bảo trọng thân mình." Chỉ chỉ bụng của nàng, "Dù không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì hài tử trong bụng suy nghĩ, nếu thai này là con trai, sau này còn có gì đáng lo lắng đâu."

Đoan Vương phi đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, vuốt càm nói: "Ta hiểu rồi, thai này rất quan trọng."

Phải sinh hạ nhi tử trước biểu muội Phượng gia, bằng không khi nàng tiến phủ, lấy dung mạo của nàng, và gia thế, cùng trượng phu đối với nàng sớm đã sinh tình ý, khẳng định được sủng ái nhất Vương phủ. Nếu nàng so với mình còn sinh hạ nhi tử trước, cũng không phải là thị thiếp bình thường sinh con thứ có thể so sánh, có Phượng gia ủng hộ, địa vị Vương Phi của mình sẽ là tràn ngập nguy cơ!

"Tiểu Loan." Đoan vương phi ở trong lòng hô một tiếng, tự hỏi nói: "Ngươi muốn tới sao?"

Ngươi muốn đến tranh trượng phu và địa vị của ta sao? Ta chờ ngươi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.