---- dừng ở đây thôi.
Lòng Phượng Loan như bị nung nấu trong chảo dầu, nóng rực, đau đớn, cơ hồ muốn cất tiếng gọi ra! Nàng không muốn nghe tiếp nữa, sợ nghe nhiều hơn một câu, sẽ nghe được mẫu thân và Đại Bá Phụ nói ra lời âu yếm khó nghe. Không không không, nàng chua sót tự giễu, có lẽ mình không thể kêu Đại Bá Phụ nữa...mà phải kêu phụ thân rồi.
Đại Bá Phụ là phụ thân của mình.
Ý niệm này chớp mắt xẹt qua trong đầu, nàng rốt cuộc cũng không chịu được, nhịn không nổi, 'oa' một tiếng, không thể kiềm chế nôn ra! Trong bụng nàng giống như dời sông lấp biển, liên tục nôn, liên tục nôn, căn bản ngừng không được.
"Người nào?!" Phượng Uyên hét lên, sau đó mơ hồ nói một câu, "Ngươi ở lại, đừng nhúc nhích." Ngay sau đó là tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, ông vọt tới, cả kinh nói: "Tiểu Loan?! Ngươi...tại sao ngươi ở đây?" Chậm rãi thu hồi lại kiếm, hào quang trong mắt nghi ngờ bất định.
Chân thị bên trong nghe được câu này, đã đi tới.
Phượng Loan quỳ trên mặt đất, nôn liên tục không dừng, cả người run rẩy, vừa sặc lại ho, căn bản không có ngừng lại trả lời, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Cặp mắt xinh đẹp của Chân thị lưu chuyển, kinh ngạc nói: "Ngươi đây là mắc bệnh gì?" Nàng tiến lên một bước, rốt cuộc vẫn không có tới đỡ nữ nhi dậy, mà chỉ đưa cho một cái khăn, "Lau miệng đi, đứng lên lại đây ngồi xuống."
"Ta không cần vật bẩn thỉu của bà!" Vốn Phượng Loan muốn quay người đi ra, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-hoang-gia/114528/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.