Cuối cùng Phượng Loan vẫn không thể thuyết phục Đại Bá Phụ thoái thác việc hôn sự với Mục gia.
Lòng nàng tràn đầy thất vọng không nói ra được, càng là cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tức giận với suy nghĩ của bản thân...từ chối không xong, cứ như vậy gả tới Mục gia được rồi. Cùng Tiêu Đạc kết thân thích tuy rằng không thoải mái, nhưng dù sao cũng hơn làm thiếp thất cho hắn, còn Đoan Vương phi, coi như là đại cô tử (chị chồng) cũng sẽ không thường gặp mặt, chính mình đóng cửa sinh hoạt là được.
Không như vậy còn có thể thế nào đây? Không ai giúp mình.
So với Mục gia, việc hôn sự này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tâm tư Phượng Loan hoàn toàn đặt hết vào chuyện thân thế bí ẩn, không nhịn được tự cười giễu, ---- giả như mình là con của mẫu thân và người ngoài, căn bản cũng không phải tiểu thư Phượng gia, muốn gả đi Mục gia, sợ là người ta còn không muốn.
Như vậy, rốt cuộc mình có phải là nữ nhi ruột thịt của phụ thân hay không?
Phượng Loan cẩn thận suy nghĩ, đúng rồi... mình lớn lên vẫn có mấy phần giống với phụ thân, lông mày dài, khóe miệng căng mọng xinh đẹp, không sai, không sai, nói như vậy mình đúng là cô nương của Phượng gia! Nàng thở phào nhẹ nhõm, thật là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Nếu mình là cốt nhục của phụ thân, vậy sau khi sinh ra mình mẫu thân mới phản bội phụ thân. Nàng ghét bỏ phụ thân ốm yếu? Hay 'Người kia' quyền thế ngập trời, không thể kháng cự?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-hoang-gia/114523/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.