Hồng Hạnh tỉnh dậy sau khi cảm nhân được một nỗi đau khủng khiếp trên toàn cơ thể,cô giật mình mở mắt ra vừa kịp nhìn thấy mụ Lôi đang cầm một nắm bột màu trắng trét lên người cô, bột dính tới đâu Hồng Hạnh đau đớn tới đó,cảm giác trên da thịt như muốn rách toét ra, vừa nóng vừa rát ,Hồng Hạnh cảm thấy đau như chết đi sống lại, mồ hôi tuông ra như tắm, nhưng tuyệt nhiên cô không hề rên la một tiếng nào, chỉ im lặng cắn răng chịu đựng.
Hoa phu nhân đang ngồi ở dưới cách xa cô vài bước chân,đang chăm chú ngắm nhìn vẻ mặt đau đớn của Hồng Hạnh,thú vui lớn nhất của bà ta là được nghe người khác kêu la trong đau đớn, được nhìn thấy những vết hằn,vết thương trên người những vị cô nương, bà ta thích nhất là khi nhìn thấy họ phải khổ sở,van nài, cầu xin bà ta cho được chết,bởi vì nếu sống mà lọt vào trong tay của bà ta thì cái chết đối với họ tự nhiên lại nhẹ nhàng,thoải mái hơn gấp nhiều lần.
Nhưng đối với Hồng Hạnh thì Hoa phu nhân lại chịu thất vọng não nề, từ đầu chí cuối bà ta không hề nghe một lời nào phát ra từ miệng của cô, cả một giọt nước mắt Hồng Hạnh cũng không hề rơi xuống, mặc dù trên người cô ,số vết thương bây giờ không thể phân biệt được là mới hay cũ nữa, nó cứ chin chít ,xếp chồng lên nhau, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết thương mới lại xảy đến, ngày qua ngày, giờ qua giờ Hồng Hạnh cũng không còn màng đến nỗi đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-diem-gia/3203343/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.