Một lúc sau thấy xung quanh đã im lìm , Hồng Hạnh mới dám he hé mắt ra nhìn , trước mặt cô là một nam nhân ,với bộ trang phục màu đen ,trên đó có thêu hình vài đám mây với sợi chỉ được làm vàng , hai bên tay áo còn đính ngọc màu xanh , được đan lại bằng những sợi tơ vàng , bao phủ bên ngoài viên ngọc ,ở giữa thắt lưng được liên kết bằng sợi dây ngọc bội trong suốt và sáng bóng , những sợi dây nối bên dưới cũng được làm bằng vàng , mái tóc hắn dài và đen bóng , xoã hờ hững trên vai ,ánh mắt đen láy như có thể nhìn thấu tâm can người khác, sóng mũi cao ,bờ môi cong cong khép hờ , thần thái thì có phần lạnh lùng, nhưng trong hắn vẫn rất thoát tục , hắn chiếu ánh mắt sắt lạnh về phía Hồng Hạnh ,khiến cô bất giác phải rùng mình
\_Vị đại ca đây....tôi đâu có quen anh ,sao anh nhìn tôi với anh mắt như muốn anh tươi nuốt sống tôi vậy...
Hồng Hạnh ngập ngừng lên tiếng . Nam nhân đó không thèm trả lời cô ,hắn ta đi lại chỗ bàn ,rót ra một ly nước , ánh mắt không rời ly trà , cất giọng chế giễu cô
\_ Thế ai lúc nãy dám nhìn lén tôi...
\_Gì..gì...chứ....tôi chỉ là tò mò tí thôi , nhưng tôi xin thề là tôi chưa kịp thấy gì hết...không thấy gì hết
Hồng Hạnh thoáng thấy hắn nở nụ cười , phải công bằng mà nói hắn cười rất đẹp , nhưng sao cô lại cảm thấy nụ cười đó là đang giễu cợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-diem-gia/3203297/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.