Chương trước
Chương sau

_Dậy đi mợ Hai,dậy đi nấu trà,dậy đi mợ
Tiểu Thúy lây lây người Hồng Hạnh mấy bận, cô vẫn nằm im không có phản ứng,đến là khổ, ngày đầu tiên làm dâu mà đã ngủ như chết thế này,khéo bà Vú Dương vào thì ăn đòn cả lũ,nghĩ một lúc không biết phải làm sao,sẵn thau nước đang cầm trên tay,tiểu Thúy tạt nhẹ một cái vào mặt Hồng Hạnh.Đúng là có tác dụng ,ngay tức khắc Hồng Hạnh bật dậy,mặt con đang ngơ ngác,cô nhìn thấy có người đứng trước mặt mình,theo quán tính cô lấy tay che ngực , lùi về phía sau một chút
_Cô..cô là ai,sao lại ở đây ?
Phản ứng này của Hồng Hạnh làm tiểu Thúy không nhịn được cười, nhưng là phận a hoàn nên nó không dám vô lễ
_Dạ,em là tiểu Thúy,em được bà Cả dặn sau này đi theo hầu mợ
_Bà Cả ?hầu ?...Tiểu Thúy..à phải rồi
Như nhớ ra mọi việc,Hồng Hạnh tự kí vào trán mình
_Chỉ tại tối qua uống nhiều quá...
_Tiểu Thúy ! Bây giờ tôi phải làm gì

Tiểu Thúy vừa vắt xong cái khăn,đưa cho Hồng Hạnh
_Mợ lau mặt cho tỉnh,rồi thay đồ,con đưa mợ xuống bếp pha trà,hôm nay mợ phải dâng trà hành lễ với Lão gia và các vị phu nhân
Hồng Hạnh ờ một tiếng như hiểu ra,lau mặt xong đúng là tình hẳn,đầu óc nhanh tiếp thu hơn.Tiểu Thúy bưng thau nước ra ngoài,Hồng Hạnh thay quần áo xong, cũng đi ra,cô đứng trước cửa phòng một lúc,thấy trời vẫn còn chưa sáng, người làm đã tất bật đi qua đi lại,mỗi người một việc trông ai nấy đều có vẻ bận rộn
_Mợ Hai,nha bếp ở hướng này
Hồng Hạnh đi theo tiểu Thúy xuống bếp, đúng là gia đình giàu có,nhà bếp cũng rộng hơn nhà bình thường của người nghèo.
Hai người đến trước một giang bếp,cũi lửa đã sẵn sàng,giờ chỉ việc bắt nó nước lên , đợi sôi là có thể pha trà
_Ấy chết,bao trà em vừa để đây đâu mất rồi...
Tiểu Thúy vừa ngó ngó xung quanh ,vừa sốt ruột
_Mợ ở đây đợi em đi lấy bao khác nhé,nếu không quá giờ mời trà là bọn em bị phạt,mợ cứ ở đây đợi em nhà
Tiểu Thúy nói xong không đợi Hồng Hạnh phần ứng đã chạy đi mất,Hồng Hạnh đứng nhìn bếp lửa đang cháy rồi bà tay vô làm việc.
_Pha trà thôi mà, trước đây mình vẫn làm cho ba đấy thôi, trước tiên mình sẽ đi lấy nước đã..
Hồng Hạnh nhìn qua căn bếp một lượt tìm cái thùng để xách nước,thì ra ngay dưới chân cô đã có sẵn một cái,không nghĩ ngợi thêm,cô cuối xuống lấy thùng rồi bước ra ngoài tìm giêng nước,cô đoán chắc nó cũng gần đây thôi,thông thường người ta hay đào giếng gần bếp để tiến cho việc nấu nướng, nhưng tìm một vòng mà vẫn không thấy,có lẽ nó không có ở đây.
Đang lúng túng không biết cái giếng nằm đâu, chợt cô nghe bên tai cô tiếng gọi,hình như là ai đó đang gọi cô
_Mợ Hai,mợ Hai,ở đây nè,chỗ này nè

Hồng Hạnh nhìn về hướng phát ra tiếng gọi,mơ hồ nhìn thấy cách chỗ cô vài bước có bóng người đang đứng,nghĩ là tiểu Thúy quay lại,cô tiến lại gần,nhưng cô càng bước đến thì cái bóng ấy lại càng lùi ra xa,thế là cô cứ đi,đi theo cái bóng đó,cho đến khi nó dừng lại,tay chỉ chỉ xuống dưới chân,Hồng Hạnh cũng đứng lại,mắt nhìn theo tay nó.
Chỗ cái bóng đang đứng là một cái giếng trời đã được đậy kín lại,thấy thế Hồng Hạnh vui mừng tiến lại gần,cô nhìn sang định nói lời cảm ơn thì nó đã biết mất,cảm giác hơi rợn người,ban đầu Hồng Hạnh cứ đinh ninh là ai đó thấy cô không tìm được giếng nên đã chỉ giúp cô, nhưng đến khi lại gần thì không thấy ai,hơi lạnh sương sớm lại càng khiến người ta hơi ngờ ngợ.
Mặc kệ lấy nước trước đã,Hồng Hạnh thấy trời đã bắt đầu ửng sáng,nên vội vã mở nắp ra,cô thấy nước giếng khá nhiều và trong,bên cạnh có cái thùng đã được cột dây,cô quăng xuống dưới,tay giữ sợi dây, đợi thùng vô đầy nước rồi sẽ kéo lên.Nhưng thùng rơi một lúc mà vẫn không nghe thấy tiếng chạm nước,Hồng Hạnh nghiêng đầu xuống nhìn,dây thùng đã thẳng,sao không nghe tiếng rơi,có hơi thắc mắc,nhưng lúc đó tay cầm dây bị trì xuống khá nặng,Hồng Hạnh liền dùng sức kéo lên,càng kéo, lực trì ở dưới càng nặng,Hồng Hạnh có hết sức to mình nhìn xuống xem có gì tại sao lại nặng đến vậy
Khi cô vừa nghiêng đầu nhìn xuống thì tay chân đã bắt đầu run,phía dưới chỗ sợi dây là hai bàn tay trắng hới đang bám vào,càng lên trên,càng hiện rõ một cái thân người đang cố đu dây thùng của Hồng Hạnh,cái đầu với mái tóc dài phũ xuống giếng ,cả thân hình là một màu trắng tái chết chóc.Nhìn từ trên nhìn xuống thì chỉ thấy sợ chứ không thấy mặt
Hồng Hạnh lúc đầu có hơi hoảng loạn, nhưng thiết nghĩ cùng lắm là gặp ma thôi,cả quỷ cô cũng từng thấy qua rồi,có gì đâu mà ghê gớm,tự nhiên máu anh hùng nổi lên,cô quyết tâm kéo cái thây ở dưới lên xem thật ra nó là gì.
Đang chú tâm dồn sức kéo dây lên, chợt cô nghe một giọng nói lớn phát ra từ phía sau,một giọng nói không mấy dễ nghe vào lúc đó
_Mợ Hai,mợ ở đó làm gì

Hơi giật mình,xém chút là cô đã thả tay cho sợi dây rơi xuống, cũng may là tâm lí cô vững,nếu không công sức cô kéo nãy giờ chả phải sẽ đi toi hết.
_Tôi...tôi...tôi đang lấy nước
Bà Vú Dương nghe thế ,lấy làm kinh ngạc,bà nghi ngờ tiến lại chỗ cô
_Lấy nước ở đây sao ????
_Này,bà đừng lại gần,bà sẽ hết hồn đó
Hồng Hạnh thấy bà Vú vừa đi lại nhìn xuống giếng,sợ bà ấy sẽ nhìn thấy điều không nên thấy, nên mở lời cảnh báo,ai ngờ bà ấy càng lúc càng tiến gần, nhìn Hồng Hạnh đang nhăn nhó,kéo lấy sợi dây,vẻ mặt nghi ngờ rồi lại nhìn xuống giếng,bỗng nhiên bà Vú dùng một tay nắm lấy sợi dây của Hồng Hạnh,nhấc nhẹ một cái,cái thùng từ dưới giếng được kéo lên một cách dễ dàng,rồi bà quay sang nghiêm nghị nhìn Hồng Hạnh
_Tôi không có hứng thú muốn biết mợ đang làm gì ở đây,nhưng tôi cũng thành khẩn báo cho mợ hay,sắp tới giờ dâng trà rồi,nếu mợ còn lo làm mấy chuyện không đâu,quá giờ lành,Lão gia và các vị phu nhân nổi giận,e là không chỉ mình mợ bị trách phạt,mà những người có liên quan cũng không tránh bị vạ lây.
Nói xong bà ta quay đi một cách dứt khoát,Hồng Hạnh chạy đến nhìn cái thùng rỗng,rồi lại nhìn xuống giếng, nước trong giếng không biết đi đâu hết,cái thây lúc nãy cũng biến mất,còn chưa hết bàng hoàng thì tiểu Thúy từ đâu chạy ra nét mặt vô cùng khẩn trương
_Ấy chết,mợ ở đây mà còn tìm nãy giờ, nước con đã nấu sôi rồi,mợ có thể hãm trà được rồi ạ,không khéo là trễ giờ đó mợ
Hồng Hạnh hết nhìn tiểu Thúy rồi nhìn cái giếng,sau đó nhìn bóng lưng của bà vú Dương vừa đi,trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng phải gạt qua hết,vội vã đi pha trà,không thì như bà vú nói,cả cô và tiểu Thúy sẽ bị quở phạt.Nghe
Trà pha xong thì trời cũng vừa sáng,cô đi trước, tiểu Thúy mang trà đi theo sau,đi ra khỏi khu bếp thì thấy bà vú Dương đang đợi sẵn,bà ta nhìn thấy cô,hờ hững gọi một tiếng mợ Hai rồi sau đó quay người lại ,dạo bước đi.
Tiểu Thúy khều nhẹ khủy tay cô ,ra hiệu đi theo bà vú.Ba người nối nhau đi thành một hàng dọc,đi ngang chỗ cái giếng ban nãy ,Hồng Hạnh thấy có vài gia nô nam đang khiên tản đá to đè lên miệng giếng,không giấu được tò mò Hồng Hạnh cố ý đi chậm lại bằng với tiểu Thúy,nhìn về hướng cái giếng cô cất tiếng hỏi nhỏ
_Sao bọn họ lại bít miệng giếng làm gì vậy ?
_Dạ thưa mợ,cái giếng đó từ lâu đã không có nước,lại khá sâu,cho nên bình thường vẫn được bịt lại bằng cái nắp kia, phòng sợ có người vô ý ngã xuống,còn sao hôm nay lại nghiêm trọng đè thêm tản đá thì em hông biết..
Hồng Hạnh gật gù ra vẻ đã hiểu,thật sự có điều mờ ám ở đây,khi không tại sao lại phải dùng tản đá to mấy người khiên để lắp miệng giếng chứ,còn cả cái thây mà cô kéo lên ban nãy,hồn ma đã dẫn cô tới đây,chắc có điều gì uẩn khúc, người ta đã tìm tới cô,có lẽ muốn nhờ cô giúp đỡ.Ngẫm nghĩ một lúc cô quyết định sau khi dâng trà sẽ tới tìm bà Hai Diêm,có lẽ bà sẽ biết làm thế nào để giúp cô.
Đã tới giang nhà chính,hầu hết người nhà họ Diêm đã yên vị vào chỗ của mình.Bà vú Dương bước vô trước,đứng ở giữa nhà,bà nói về hướng của Diêm lão gia và bà cả.
_Thưa lão gia,phu nhân,mợ Hai đã mang trà tới
Bà cả ngoắc tay,ra hiệu cho phép Hồng Hạnh bước vô.Cô cùng với tiểu Thúy đang bưng khay trà đến chỗ của bả vú đang đứng,hành lễ với tất cả mọi người,sau đó đón lấy ly trà từ bà vú, lần lượt mời từng người dùng trà,đầu tiên là Diêm lão gia và đại phu nhân
_Con mời Diêm lão gia và bà Cả dùng trà
Hồng Hạnh vừa dứt câu,tất thảy mọi người trong gian nhà cùng nhau cười lớn.Giọng ai đó vang lên đầy vẻ chế giễu
_Ôi,sao lại xưng hô như con hầu thế kia, đúng là nhà quê không hiểu chuyện mà.
"Hừm"
Diêm lão gia hắng giọng,làm người kia đang nói bỗng dưng im bặt.Cả nhà lại rơi vào trạng thái nghiêm túc hoá
_ Con đã là con dâu của Diêm gia, cứ như Vạn An kêu ta là cha,còn mấy vị phu nhân kia, con cứ theo thứ tự lớn nhỏ mà kêu mẹ...
Nói xong ông đón lấy ly trà từ tay Hồng Hạnh bình thản uống lấy một ngụm.Ban đầu lấy Hồng Hạnh về ai nấy đều đinh ninh rằng,Diêm gia sẽ chỉ xem cô như lá bùa hộ mệnh,để cậu Hai, Diêm Vạn An được như dự liệu sẽ mau chóng khỏi bệnh,cô vốn dĩ chỉ được tiếng nhưng sẽ không có địa vị gì trong nhà,ban sáng khi nhìn thấy cô,gia nhân trong nhà còn chả buồn buông lời chào,bà vú Dương còn buông lời khinh thường cô, nhưng bây giờ khi Diêm lão gia đánh tiếng xem cô như con dâu thực thụ,thì ai nấy đều ngỡ ngàng,kèm theo chút bất mãn, nhưng lại không dám nói ra.
Hồng Hạnh nghe Diêm lão gia nói như vậy trong lòng có chút cảm động,cô vốn không mong mình sẽ được coi trọng ở Diêm gia,cô chỉ muốn yên ổn mau chóng tìm được xác của bé Sáu và giúp nó được luân hồi thôi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.