Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trải rộng xuống, bao phủ tòa biệt biệt thự cổ xưa trơ trọi dưới chân núi, tiếng gió lạnh thét gào, trên vách tường màu trắng chạm khắc hoa văn lồi lõm, an tĩnh nói lên nỗi bi thương nặng nề.
Đó là một ngôi biệt thự mái vòm cao ba tầng theo kiểu cách Châu Âu, thỉnh thoảng sẽ có tia sáng dò xét quét qua cửa sổ sát đất lầu một, chiếu sáng cả sàn nhà của căn phòng, sau đó, lại lâm vào không gian đen tối.
Ban đêm, giống như yên tĩnh là cục diện đáng buồn.
Trong khoảnh khắc ánh sáng biến mất, cửa phòng ngay cua quẹo cuối lầu hai khe khẽ mở ra, một bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng vòng qua cầu thang, xẹt qua phía trước cửa sổ, trong nháy mắt núp sau rèm cửa sổ trước khi tia sáng quét tới, mỗi một động tác đều nhanh nhẹn và nhanh chóng, giống như đã từng huấn luyện qua trăm ngàn lần, lén đi không tiếng động trong bóng tối như ma quỷ.
Lặp lại mấy lần như thế, cuối cùng bóng đen đó cũng nhích từ từ đến cửa.
Giống như là thở phào nhẹ nhõm, động tác của bóng đen dừng lại một chút, sau đó giơ tay lên vặn khóa cửa.
Két, cửa được mở ra một khe hở nhỏ, gió lạnh bên ngoài chợt chen vào.
Bóng đen đó cũng không vội vã di chuyển, mà tìm kiếm gì đó trong lồng ngực, sau đó ném thứ gì đó ra ngoài qua khe hở.
Ngay sau đó, vang lên tiếng động phá vỡ không khí, ở vị trí cách cửa không xa đột nhiên bốc lên một đám lửa, trong nháy mắt đốt cháy, rõ ràng có thể nhận ra được, đó là chiếc khăn giấy bị đốt sáng, nhanh chóng bị thiêu rụi thành một đám tro tàn.
Trong bóng đêm hoàn toàn yên tĩnh, hình như bóng đen đang do dự cái gì đó, chậm chạp không hề cử động. Đúng lúc này, chợt vang lên một trận tiếng bước chân rất nhỏ.
Bóng đen chợt cứng đờ, linh hoạt trở tay đóng chặt cử, nhanh chóng biến mất vào trong góc tối.
Bốp ——
Đèn trần được mở sáng, trong đại sảnh đen nhánh của biệt thự nháy mắt đèn đuốt sáng trưng như ban ngày.
Nơi cửa cầu thang, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đang đứng ở đó, mái tóc ngắn màu nâu, áo ngủ bằng bông màu vàng nhạt, trong tròng mắt sắc bén không thấy chút buồn ngủ nào quét quanh đại sảnh, trầm giọng hỏi: “Là ai?”
Dừng lại ba giây vẫn không nghe được câu trả lời, điều này dĩ nhiên là trong dự đoán của người đàn ông, bỗng nhiên người đàn ông cười nhạt một tiếng, trực tiếp chuyển qua cầu thang, đi tới chốt mở báo động trong góc tường, sau lưng chợt truyền đến từng tiếng nói rõ ràng đẹp đẽ của phụ nữ từ bên kia phòng bếp:
“Quản gia Verney, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?”
Trong tay bưng một ly nước, bóng dáng mảnh khảnh đi ra từ phía sau tủ lạnh, trên người cô mặc chiếc áo ngủ màu quả quýt và áo khoác màu xanh nhạt, vừa nói vừ cười nhìn người đàn ông.
“Không phải cô Diệp cũng chưa ngủ đó sao.” Quản gia Verney khôn khéo quan sát Diệp Cẩn Niên một lần từ trên xuống dưới, mang theo vài phần kỹ lưỡng và không cung kính nhẹ chế giễu: “Ngày mai tôi sẽ răn dạy Tiểu Mai không làm tròn bổn phận, vậy mà lại thất lễ với khách “quý”.”
“Không cần, tôi chỉ quen tự mình làm thôi à, đối với nơi này, không có ai quen thuộc hơn tôi.” Giống như là không nhìn thấy vẻ khinh thường và giễu cợt trong mắt đối phương, Diệp Cẩn Niên cười yếu ớt uống một hớp nước, nhàn nhạt trả lời.
Điều cô nói là sự thật, đối với nơi này, dám chắc sẽ không có ai quen thuộc hơn cô.
Năm ngày trước, cô tỉnh lại từ trong bóng tối, hoàn cảnh quen thuộc, bày trí quen thuộc, phản ứng đầu tiên của cô cho là bản thân đã được Thiệu Tư Hữu đưa về nhà họ Diệp.
Nhưng sau đó lập tức tỉnh táo lại, tuy rằng cảnh vật trước mắt quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, nhưng cũng kỳ lạ đến mức không thể kỳ lạ hơn.
Trong phút chốc đó, suýt chút nữa Diệp Cẩn Niên đã cho rằng bản thân mình đã sống lại một lần nữa, hơn nữa là sống lại vào hai mươi năm trước.
Tất cả khung cảnh trước mắt này, có thể nói là giống nhau như đúc với nơi cô sống lúc còn nhỏ, ngay cả vết nứt dưới cái bệ của tượng đá ở cuối cầu thang đã trải qua năm tháng cũng không có gì khác nhau, thậm chí, còn bao gồm bí mật ở trong những nơi lắp đặt bức xạ nữa.
Điều khác biệt duy nhất đó là, sân sau của ngôi biệt thự này chỉ là một vườn hoa khô héo, ở nhà họ Diệp, cuối vườn hoa là một tòa nhà đá màu trắng, mà ở trong đó, cũng chỉ là một nơi trống rỗng hư vô.
Sau khi Diệp Cẩn Niên tỉnh dậy, điều đầu tiên cô nhìn thấy đó chính là người đàn ông trung niên tự xưng là quản gia Verney này. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, Verney xác thực không phụ lòng cái tên dễ thương này của ông ta, cái bụng tròn vo, vẻ mặt ngây ngô, quả thật có mấy phần tương tự với khuôn mặt mũm mĩm của Đại Hùng trong phim hoạt hình, chỉ có chỗ vô cùng không hợp vơi dáng vẻ ngây thơ này là hai con mắt màu xanh biếc thỉnh thoảng lóe lên vẻ tàn nhẫn và khôn khéo.
Theo như lời ông ta nói, giờ phút này thân phận của Diệp Cẩn Niên chính là được chủ nhân cách xa ngàn dặm của ngôi biệt thự này ‘mời’ tới đây làm khách.
Trừ quản gia Verney ra, Diệp Cẩn Niên đã gặp một người khác nữa, chính là Tiểu Mai —— nữ giúp việc phụ trách chăm sóc cuộc sống sinh hoạt ở đây của cô. Mà lúc này, cô ta đã bị Diệp Cẩn Niên đánh ngất xỉu nhốt ở trong phòng.
Mấy ngày qua, đối với những lời nói bóng gió khách sáo của Diệp Cẩn Niên, Tiểu Mai chỉ có thể đưa ra một đáp án, “Thật xin lỗi cô, tôi không rõ lắm’’.
Trừ lần đó ra, toàn bộ thiết bị có thể liên lạc với bên ngoài đều chỉ để trang trí cho vui, nơi này giống như ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, cho dù đã tỉnh tới năm ngày, ngoại trừ biết bản thân mình d;đ.l/q;d đang ở một nơi rất ra thành phố Kỳ Lâm, thì Diệp Cẩn Niên cũng không rõ vị trí cụ thể của mình, cũng không biết người bắt mình đến đây là thần thánh phương nào.
Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến đó là, sau khi bản thân cô biến mất thì chị gái, Thiệu Tư Hữu, Long Việt, còn có. . . Cha, những người quan tâm cô không biết sẽ lo lắng và căng thẳng đến mức nào.
Cho nên từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ bỏ qua ý định thoát khỏi thân phận khách mời trên danh nghĩa, thực ra là nơi giam lỏng này.
Nhưng mà mỗi lần đến cuối cùng đều thất bại.
“Nếu cô Diệp không có chuyện gì quan trọng, mời cô cố gắng đừng ra khỏi phòng vào ban đêm. Bằng không nếu có người nào đó gây ra một số chuyện ngoài ý muốn bởi vì không nhìn rõ trong bóng tối thì thật đúng là một chuyện rất đáng tiếc.” Quản gia Verney đứng ở nơi đó như cười như không, cầu thang ở phía sau ông ta, hiển nhiên là không có ý để cho Diệp Cẩn Niên về phòng: “Hoặc là nói, cô Diệp có thói quen mộng du vào buổi tối?”
Ánh mắt giống như vô tình quét qua chân trái của Diệp Cẩn Niên, thấy thế Diệp Cẩn Niên mới cảm miệng vết thương trên bắp chân mơ hồ truyền tới cảm giác đau đớn.
Tuy rằng biệt thự này rất to, tạm thời chỉ có ba người ở, nhưng Diệp Cẩn Niên hiểu rất rõ ràng, người của bọn họ núp trong bóng tối giám thị rất nhiều, chẳng hạn như những người điều khiển bộ phận tia khúc xạ bốn phía biệt thự này.
Chân trái của cô chính là bị những tia khúc xạ này làm bị thương.
Nếu như không phải là đã sớm có chuẩn bị, sợ rằng chân của cô đã bị tia khúc xạ xuyên thủng.
Tuy rằng chỉ là hữu kinh vô hiểm* trầy da, nhưng cũng khiến Diệp Cẩn Niên nhận rõ tình hình hiện giờ, nếu như cô muốn tùy tiện rời khỏi biệt thự, đối phương sẽ không để ý mà dùng phương pháp trực tiếp nhất ngăn cản cô, nói ví dụ như phế bỏ chân của cô.
(*)Dường như có vẻ ly kỳ, nhưng không có nguy hiểm.
“Nếu sự thật là như vậy thì sợ rằng một mình Tiểu Mai không thể chăm sóc tốt cho cô rồi.”
Nghe lời nói có ý uy hiếp rõ ràng của Verney, cuối cùng Diệp Cẩn Niên cũng thu lại nụ cười bên môi, xoay người đi tới góc mình mới vừa đổi quần áo, xách hết quần áo thuận lợi cho việc chạy trốn ra ngoài, khẽ ném tới trước mặt Verney, hỏi: “Có thể sao?”
Đây là cô dùng bộ quần áo thường mặc len lén sửa lại trong mấy ngày nay, thật ra thì sau khi trải qua chuyện tối này, cô cũng đã tạm thời bỏ đi suy nghĩ chạy trốn, cho dù vị trí bộ phận tia khúc xạ không thay đổi thì thế nào, cô hoàn toàn không có khả năng phá huỷ công cụ của nó, nên hoàn toàn không thể qua lại tự nhiên như ở nhà họ Diệp.
Nhặt quần áo dưới đất lên, Verney lộ ra một nụ cười thỏa mãn, tránh người qua một bên nhường cầu thang, ý bảo Diệp Cẩn Niên đi lên: “Đã muộn rồi, chỉ mong cô Diệp có một giấc mơ đẹp.”
Diệp Cẩn Niên trực tiếp vòng qua người ông ta, lười phải ứng phó khuôn mặt muốn ăn đánh này.
“À đúng rồi, quên thông báo với cô Diệp, ngày mai, không đúng, theo như thời gian bây giờ thì phải nói là hôm nay, hôm nay là tết âm lịch ở chỗ các người, thiếu gia và phu nhân sẽ về đây làm lễ mừng năm mới vào lúc xế chiều, sẵn tiện bày tỏ thành ý của chủ nhà.”
Sau lưng, giọng nói của Verney lại vang lên lần nữa, bước chân của Diệp Cẩn Niên rõ ràng dừng lại một chút, trong mắt dao động mấy phen, trực tiếp trở về phòng.
Nếu không ra được, vậy thì có thể nhanh chóng gặp mặt cũng không tồi.
*
“Chào buổi sáng, cô Diệp.” Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Diệp Cẩn Niên tỉnh lại, Tiểu Mai đã đứng ở bên giường mỉm cười với tinh thần sung mãn, giống như người bị đánh ngất xỉu tối hôm qua không phải là mình vậy, “Bữa ăn sáng đã chuẩn bị xong, mời cô rửa mặt trước sau đó tôi sẽ bưng lên.”
Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, rời giường vào phòng tắm.
Bữa ăn sáng này là bữa ăn thịnh soạn nhất trong mấy ngày qua, không phải nói bọn họ khấu trừ của Diệp Cẩn Niên bao nhiêu, cũng không thể nói hôm nay món ăn tốt lên, mà là bên trong này đã bỏ thêm một vị phẩm không làm tổn người đến người.
Một loại thuốc có thể làm cho người ta sinh ra cảm giác vô lực. Loại thuốc này, Diệp Cẩn Niên không những đã từng thấy qua một lần khi còn huấn luyện ở gia tộc Bố Nặc Tư.
Một giờ chiều, rốt cuộc vị thiếu gia và phu nhân trong truyền thuyết cũng trở về. Diệp Cẩn Niên đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn mấy chiếc xe từ từ lái vào cánh cổng màu đen chạm khắc, không ngờ người bước ra từ chiếc xe đầu tiên lại là người cô mà biết.
Dưới ánh mặt trời mùa đông, người đàn ông tóc vàng mang theo vài phần chói mắt, bước chân vững vàng đi tới bên cạnh cửa sau của chiếc xe đó, cúi người mở cửa xe, giữa tròng mắt màu xanh lam chứa đầy cung kính và khiêm tốn.
“Thành Minh. . .” Diệp Cẩn Niên khẽ đọc lên tên của anh ta, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta với thân phận Niên Nhạc Nhạc, cô đã bắt đầu nhớ đến người đàn ông này, là Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Sato Nhật Bản, là người đàn ông có quan hệ mập mờ không rõ với Sở Nhược. Từ thái độ của anh ta có thể thấy được người ngồi ghế phía sau đó chính là người luôn ẩn núp sau lưng quyết định mọi chuyện.
Cửa xe từ từ mở ra, có một người đàn ông và hai người phụ nữ bước xuống.
Người đàn ông rất trẻ tuổi, mái tóc ngắn màu vàng kim không theo quy tắc, ngũ quan tuấn tú thâm thúy, thỉnh d.đ;l'q.d thoảng ngoái đầu lại nhìn về phía hai người bên cạnh, trong mắt chứa đầy vẻ ấm áp. Nếu như không phải là màu tóc khác nhau, khi mới nhìn thoáng qua, Diệp Cẩn Niên cho là mình đã gặp được Hoắc Nhĩ Khắc ở thành phố Kỳ Lâm, bởi vì tướng mạo của hai người tương tự nhau bảy tám phần.
Càng làm Diệp Cẩn Niên kinh ngạc chính là hai người người phụ nữ vừa bước ra đó, người lớn tuổi hơn khoảng chừng bốn mươi tuổi, lông mày mảnh khảnh, sắc mặt có chút tái nhợt , cằm nhọn, mặt mày lộ ra mấy phần đơn thuần, tuy không nói là rất đẹp nhưng lại có cảm giác làm cho người ta không muốn dời tầm mắt đi nơi khác, không biết tại sao, Diệp Cẩn Niên lại cảm thấy hết sức quen thuộc. Mà cô gái đi theo bên cạnh bà được bà nắm bàn tay, chính là điều mà Diệp Cẩn Niên không dám tin, khuôn mặt đó, cười nụ cười đó, thần thái đó, giống như cô đã thấy được bản thân mình lúc mười ba mười bốn tuổi, nhất là cặp mắt đó, hoàn toàn giống nhau như đúc.
Không sai, chính là đôi mắt!
Diệp Cẩn Niên lại quay đầu nhìn về phía người phụ nữ lớn tuổi, rốt cuộc cũng biết tại sao mới rồi cô lại cảm thấy bà quen thuộc, xuyên thấu qua đôi mắt trong veo trên khuôn mặt tái nhợt, thế nhưng lại giống cô như đúc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]