Cả đêm không mộng mị, Diệp Cẩn Niên ngủ một giấc rất sâu, công lớn phải thuộc về thuốc của Diệp Dương cho cô có thành phần thuốc ngủ, hôm qua Thiệu Tư Hữu xuất hiện, cô tỉnh lại được xuất viện, sau bữa cơm chiều lại đi ngủ, thần trí mơ màng Thiệu Tư Hữu vào phòng lúc nào cũng biết.
Vì vậy, khi Diệp Cẩn Niên tỉnh lại bắt gặp gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt thì lắp bắp kinh hãi.
Lông mi dài đậm, sống mũi thẳng, môi mỏng, đôi mắt chậm chậm mở ra chất đấy dịu dàng nhìn Diệp Cẩn Niên.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói trầm thấp giống như có như không ở bên tai, khiến Diệp Cẩn Niên chợt hiểu giật mình mình lúc này không chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, thậm chí cả người cũng đều không có hình tượng chút nào nằm ở trên người Thiệu Tư Hữu.
Đây là tình huống gì?
Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Diệp Cẩn Niên, đáy mắt chứa đựng nụ cười nhìn cô, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Diệp Cẩn Niên: "Ngoan, đi xuống nghỉ một lát, tay anh bị em làm tê quá rồi."
"A, được." Khuôn mặt vốn đang mê mang chợt đỏ lên, Diệp Cẩn Niên trở mình một cái từ trên người Thiệu Tư Hữu lăn xuống, xuýt nữa rơi xuống đất.
"Cẩn thận một chút." Vội vàng túm lấy cơ thể của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu thất bại nhìn chân tay vụng về của Diệp Cẩn Niên, cúi đầu nhìn cô bởi vì động tác lật người mà da thịt lộ ra ngoài áo ngủ, ánh mắt bỗng dưng tối sầm lại, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191512/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.