"Cái này cho cô.”
Lúc ra khỏi bệnh viện, mặt trời vẫn chưa lên, tuyết như những viên ngọc trai còn chưa tan hết, Diệp Cẩn Nhiên nhìn thấy Thiệu Tư Hữu đi ra từ chiếc xe Bugatti màu bạc đang đỗ trước cửa bệnh viện thì xoay người đưa cho Diệp Cẩn Niên một cái cạc, nói:
"Có thời gian qua chơi, tôi và cha tạm thời sẽ sống ở đó."
Diệp Cẩn Niên nhận lấy mắt sáng lên, nhìn địa chỉ ở phía trên, mặt tràn ra nụ cười sáng ngời, thấy Diệp Cẩn Nhiên hiểu ý, xoay người lái xe rời đi.
Cứ nhìn mãi theo bóng chiếc xe đã dần dần cách xa, Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy trên vai ấm áp, vốn đã được bọc thật kín trong chiếc áo khoác, giờ lại được choàng thêm một chiếc áo nhung dài nữa, quay đầu lại, đập vào mắt cô là Thiệu Tư Hữu với bộ dáng cưng chiều đang tươi cười dịu dàng.
"Anh đến đây từ lúc nào vậy?" Diệp Cẩn Niên hỏi có chút kinh ngạc, nói chuyện trong điện thọai, rõ ràng cô đã nói Thiệu Tư Hữu không cần phải đến đây rồi, lúc này bữa tiệc trong nhà hẳn vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, có thể thấy được, anh đã bỏ tiệc chạy tới đây.
"Vừa mới đến thôi." Thiệu Tư Hữu mỉm cười kéo chiếc áo khoác vào cho Diệp Cẩn Niên, mở cửa xe dìu cô vào trong, sau đó mình cũng ngồi vào chỗ, cười nói: "Anh tới đón tiểu thọ tinh trốn nhà của chúng ta về."
"Em xin lỗi." Diệp Cẩn Niên lập tức cúi thấp đầu nhận lỗi. Tình hình lúc đó khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191460/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.