Chạng vạng sáng, xe Thiệu Tư Hữu từ từ đánh vào trong biệt thự.
Chú Vu đã chờ sẵn ở cửa nhẹ nhàng kéo cửa ra, thấp giọng kêu đại thiếu giamột tiếng, rồi tiện tay gỡ chiếc áo khoác dính tuyết trên người anh ra.
Thiệu Tư Hữu khẽ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn lên trên tầng, Chú Vu lập tức lên tiếng: "Tiểu thư Nhạc Nhạc vẫn đang ngủ."
Thiệu Tư Hữu cười cười, thời gian này, Diệp Cẩn Niên đích thực cần phải ngủ,nhỏ giọng nói: "Chú Vu, bên ngoài có tuyết rơi, xin trường học cho NhạcNhạc nghỉ."
"Dạ." Chú Vu trả lời xong đi làm, Thiệu Tư Hữu day day ấn đường, xoay người đi lên tầng.
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Diệp Cẩn Niên đang ngủ say trên giường nhưmọi ngày, dù sao mấy ngày qua anh về muộn hay sớm thì cũng đều là tìnhhuống như vậy, nhưng Thiệu Tư Hữu không ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra, cáinhìn thấy lại là Diệp Cẩn Niên trong chiếc váy ngủ màu tím nhạt, đangngồi bó gối trên bệ cửa sổ, chiếc rèm cửa to lớn bị vén ra một góc, đầudựa vào cửa sổ thủy tinh, một tay đang đặt nhẹ trên cửa sổ.
Bởivì nhiệt độ trong phòng khá cao, hơi nước đọng lại trên cửa sổ bị ngóntay cô di di, lớp sương mù màu trắng hóa thành từng đốm tròn, để lộ rakhí trời âm u có tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.
Nghe tiếng cửa mở, Diệp Cẩn Niên ngón tay treo bên cửa sổ, đôi mắt đen nhánh nhìn sang phía anh.
"Anh, chào buổi sáng."
Bên môi gợn lên nụ cười yếu ớt, Diệp Cẩn Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191445/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.