Cùng với tiếng chào hỏi lễ phép của thư ký, Diệp Cẩn Niên cũng quay đầu lại, nụ cười trên mặt chưa kịp mở ra hết, đã bị ngưng trệ có chút cứng ngắc ở bên môi.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, cũng chẳng có gì hơn tình cảnh trước mặt này. Diệp Cẩn Niên nghĩ, hay là ba người bọn họ, từ kiếp trước cũng đã là oan gia rồi.
Một đôi bích nhân (xứng đôi, đẹp đôi) từ trong thang máy đi ra, người đàn ông lạnh lùng, quyết đoán, đôi mắt nâu u ám mang theo chút lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ mím lại thành một đường, bộ vest màu đen hòa với vẻ ngoài nghiêm khắc của hắn càng tăng thêm sức mạnh, cô gái có đôi mắt mùa thu với con ngươi lấp lánh như ánh sao, dáng người mảnh khảnh, uyển chuyển, mềm mại mà mong manh.
Chính là người đã lâu không gặp, Nam Cung Minh Húc và Sở Nhược.
Xa cách bốn năm, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Cẩn Niên nhìn thấy Sở Nhược, bộ dáng vẫn mảnh mai, nhu mì như cũ, gần như chẳng khác gì trước đây. Ánh mắt nhàn nhạt quét qua thứ phát sáng trên tay Sở Nhược, Diệp Cẩn Niên giễu cợt, nhìn Sở Nhược và Nam Cung Minh Húc đi cùng nhau, cố tình duy trì một khoảng cách gần bằng một cánh tay giữa hai người, nhìn thế nào cũng cảm thấy kiểu cách.
"Tổng giám đốc Nam Cung, đã lâu không gặp." Đối với sự xuất hiện của hai người, Thiệu Tư Hữu cũng kinh ngạc trong giây lát, ngay sau đó đôi môi mỏng khẽ cong lên thành một hình cung, nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191401/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.