Phong Thùy Bích nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Cố Tuyết Trinh, cắn răng nghiến lợi chửi rủa.
“Đánh chết! Đừng để tôi tìm được cơ hội xử lý cô.”
Phong Diệp Chương nghe nói như vậy thì ho nhẹ một tiếng.
“Cô út, tôi vẫn còn đang ở đây.”
Anh cảnh cáo nhìn về phía Phong Thùy Bích, ý tứ rất rõ ràng, muốn xử lý Cố Tuyết Trinh thì trước tiên phải hỏi qua anh.
Phong Thùy Bích lập tức giận đến toàn thân phát run.
Nhiều lần muốn nổi giận với anh, nhưng lời giáo huấn vừa đến khóe miệng cùng với điều lệnh mà anh vẫn chưa thu hồi lại khiến cho cô ta phải kiềm chế lại.
“Tránh ra!”
Cô ta nói không được thì còn tránh không được à?
Nhìn thấy cô ta dùng cánh tay không bị thương hung hăng đẩy Phong Diệp Chương ra, xoay người đi về sân nhà của mình.
Phong Diệp Chương nhìn bóng lưng tức giận thở phì phò của cô ta rời khỏi, hai mắt híp lại, sau đó vẻ mặt khó lường đi về nhà của mình.”
Mà Phong Thùy Bích trở lại nhà của mình thì ngọn lửa giận ở trong lòng có làm như thế nào cũng không dập tắt được, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Cô ta đạp ghế sofa cho hả giận, kết quả không may đạp mạnh lên trên chân ghế sofa, lập tức đau đến nỗi nước mắt cũng ứa ra.
“Ôi! Đáng chết, ngay cả cái sofa bọn mày mà cũng dám khi dễ tôi. Người đâu rồi, ném ghế sofa này cho tôi!”
Cô ta giận chó đánh mèo ra lệnh, dứt lời cũng mặc kệ những chuyện tiếp theo liền trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1813001/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.