Cố Tuyết Trinh nhìn cô ta, cộng với lời châm chọc của cô ta ban nãy nên dẹp luôn ý nghĩ cất tiếng chào hỏi.
Cô biết rõ cho dù cô có chào hỏi thì người ta cũng sẽ không thân thiện với mình.
Thực tế đúng là như vậy, Phong Thùy Bích vốn không cần lời chào hỏi của cô.
Cô ta đi đến trước mặt Cố Tuyết Trinh, ánh mắt toát ra vẻ thương hại, khóe môi lại nhếch lên.
“Sao hả? Câm rồi à, hay là bị đả kích đến nỗi không nói thành lời?”
Cô ta đi vòng quanh Cố Tuyết Trinh với vẻ khinh miệt rồi lại cười nhẹ thành tiếng: “Cũng đúng, đến Kim Yến mà cô còn không bằng, còn vọng tưởng bì với Mộ Triều Ca, tôi thấy cô đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình.”
Cố Tuyết Trinh nghe cô ta nói như thế, lông mày cô nhíu lại thật chặt.
Lúc cô định phản kích thì Phong Thùy Bích cười mỉa mai như chợt nhớ ra chuyện gì.
“Nói thì cũng đúng, cô không những không biết tự lượng sức mình mà còn mặt dày mày dạn nữa.”
Cố Tuyết Trinh vừa nghe thấy cô ta nói như vậy, gương mặt cô không khỏi đanh lại, cô cất giọng cảnh cáo: “Cô út, cô nói năng có chừng mực một chút đi.”
“Ồ, cô giận rồi đấy à? Hay là cảm thấy tôi nói sai?”
Phong Thùy Bích không hề kềm chế lại chút nào mà còn quá quắt hơn.
“Nhưng tôi cảm thấy mình nói rất có lý, cô nhìn cô kìa, vào nhà họ Phong chúng tôi lâu như thế, ngoại trừ ba tôi công nhận cô ra thì có còn ai nữa không? Chứ đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812998/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.