Cố Tuyết Trinh nói xong hết những câu nói này, thái độ mạnh mẽ nhìn Tô Đế.
Hứa Tổ Nhi và Mộ Thùy Phương cũng bị thái độ mạnh mẽ này của cô làm cho giật mình.
Đặc biệt là những lời mà lúc nãy cô đã nói vì bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc, đồng thời còn rất hả giận.
Nhưng mà Tô Đế thì ngược lại với bọn họ.
Cô ta tức giận đến không chịu được, dù sao thì cô ta cũng chưa cảm thấy mình có lỗi gì.
“Cô là cái thá gì chứ, cũng dám kêu tôi xin lỗi.”
Cô ta nói xong thì đứng dậy nắm lấy cái áo khoác rồi vứt xuống đất bãi công, trực tiếp rời đi.
“Nếu như các người đã không phục sự quản lý của tôi, vậy tôi thấy cũng không cần phải hợp tác nữa, các người thích tìm ai thì tìm đi.”
Cố Tuyết Trinh nhìn bóng lưng rời đi của cô ta, vẻ mặt căng cứng, lồng ngực cũng chập chùng, hiển nhiên cũng bị tức không nhẹ.
Mộ Thùy Phương thấy thế, lông mày nhíu lại rồi nói: “Thiết kế Cố, bây giờ người cũng đã đi rồi, chúng ta phải làm như thế nào đây?”
Cố Tuyết Trinh không để ý đến xưng hô của cô ta, mím môi nói: “Tất cả cứ trở về làm việc đi, nên làm cái gì thì làm cái đó, tôi cũng sẽ giải thích với phía công ty bên kia.”
Mộ Thùy Phương và Hứa Tổ Nhi gật đầu rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi bọn họ rời đi, Cố Tuyết Trinh cũng dọn dẹp lại phòng làm việc.
Không bao lâu sau, điện thoại nội bộ ở trên bàn vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812991/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.