Cố Tuyết Trinh nghe thấy như thế thì ngẩn người.
Cô không ngờ là việc này lại truyền đến tai của ông cụ.
Cô nghĩ đến chuyện này, hơi do dự nhìn về phía ông cụ, cô không đoán được ông ấy nói ra lời này là có ý gì.
Là đang dự định hỏi tội cô hả?
Cô suy nghĩ, cụp mắt xuống nói: “Cháu xin lỗi, không ngờ đến là chút chuyện nhỏ này lại làm kinh động đến ông nội.”
Ông cụ nhíu mày, hiển nhiên trong mắt hiện lên nét không đồng ý.
“Cái này mà được gọi là việc nhỏ hả? Đều ầm ỉ đến nhà lớn bên này luôn rồi.”
Cố Tuyết Trinh mím môi im lặng, cũng không biết là nên nói cái gì.
Ông cụ Phong nhìn cô, sao không hiểu được suy nghĩ của cô, lập tức không khỏi thở dài.
Ông ấy vỗ vỗ bàn tay đang để ở trên bàn của Cố Tuyết Trinh, khuyên cô: “Con nhóc này, đừng có suy nghĩ lung tung, ông cũng không có ý trách tội cháu.”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy thì toàn thân chấn động, kinh ngạc nhìn về phía ông cụ, trong mắt có vẻ không hiểu.
Ông cụ Phong bật cười nói: “Con nhóc này, thật sự làm cho ông không biết nói cái gì cho phải, rõ ràng người chịu tổn thương là cháu, vậy mà cháu còn nói xin lỗi gì với ông.”
Cố Tuyết Trinh nghe vậy, há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng mà lời còn chưa nói ra thì đã bị ông cụ khoác tay ngăn cản lại.
“Trước tiên cháu nghe ông nói hết lời đã.”
Cố Tuyết Trinh thấy thế, chỉ có thể nuốt lời vừa mới đến khóe miệng vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812984/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.