Người đàn ông vẫn là một bộ đồ vest thủ công màu đen không thay đổi.
Nhưng với vẻ đẹp anh tuấn vô song của mình, vẫn khiến người ta nhìn lâu không thấy chán, giống như một bình rượu ngâm lâu, càng nếm càng đậm đà.
Anh khinh thường mà từ trên cao nhìn xuống đám người dưới lầu, giống như là vị quân vương đi tuần tra lãnh thổ ở thời cổ đại vậy, khiến người ta cảm thấy áp lực và sợ hãi.
Còn Cố Tuyết Trinh ở bên cạnh anh, một thân váy trễ vai màu tím nhạt ôm sát lấy cơ thể của cô, thể hiện một cách sinh động dáng người nhấp nhô xinh đẹp của cô.
Phần tà váy xếp ly di chuyển theo cô, hệt như đoá hoa nở rộ.
Trên mặt cô là lớp trang điểm tinh xảo.
Mái tóc dài như tơ được búi ra sau đầu, chỉ để lại vài sợi tóc buông xoã trên khuôn mặt.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười đúng mực, khoác tay Phong Diệp Chương từng bước đi xuống lầu.
Hai người một mạnh mẽ một mềm mại, khí tức hài hòa, như thể một cặp trời sinh, lập tức khiến cho mọi người kinh diễm.
Lục Kim Yến đứng trong góc hội trường, nhìn chằm chằm vào mỹ nhân đang từ từ đi xuống, sự đố kỵ trong lồng ngực từng chút từng chút một dâng lên.
Đặc biệt là sự bàn tán xung quanh, càng khiến đáy lòng cô ta hận Cố Tuyết Trinh tới chết.
“Không phải nói là cái vị kia của nhà họ Phong và vợ mới cưới của anh ta không hợp sao, sao tôi lại thấy không giống như vậy thế nhỉ?”
“Chắc là người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812928/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.