Mặc dù Hứa Khiêm không biết vì sao mà tổng giám đốc nhà mình lại muốn điều tra cho rõ ràng, nhưng cậu ta vẫn nhận lệnh rồi bỏ đi. Sau khi cậu ta đi về, Phong Diệp Chương cũng ngồi xuống ghế sô pha trong phòng bệnh rồi khép mắt nghỉ ngơi. Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, Cố Tuyết Trinh đang nằm trên giường bệnh cũng đã tỉnh dậy. Vào giây phút nhìn thấy căn phòng xa lạ, cô chợt sững sờ. Lúc định ngồi dậy, Phong Diệp Chương đang ngồi bên cạnh lại mở mắt ra, tựa như anh nhận biết điều gì ấy rồi vậy. Anh đi đến bên cạnh cô, ánh mắt hơi sáng lên: “Tỉnh rồi à?” Sau khi nghe thấy câu nói này, Cố Tuyết Trinh mới nhận ra sự có mặt của anh, dường như cô vẫn còn ngơ ngác. Phong Diệp Chương vờ như mình không nhìn thấy vẻ khác lạ trên gương mặt cô, anh chỉ ân cần hỏi cô: “Em thấy thế nào rồi? Dạ dày có đau hay không?” Anh không hề nhắc đến chuyện Cố Tuyết Trinh uống rượu đến ngất đi. Cố Tuyết Trinh sực tỉnh táo lại, đôi lông mày của cô nhíu lại thật chặt: “Sao em lại ở đây?” “Sao thế? Chưa gì mà đã quên hết những chuyện xảy ra trước đây rồi à?” Phong Diệp Chương vốn không có ý này. Nhưng không biết vì sao mà lời nói của anh lại như thể có gai nhọn, khiến cho gương mặt Cố Tuyết Trinh sững sờ. Đôi môi mỏng của cô mím lại, dường như không thể tiếp nổi lời anh. Có điều anh nhắc cô mới nhớ đến những chuyện mình hôn mê, ánh mắt lại trở nên phức tạp. Rõ ràng sau khi cô ngất đi, Phong Diệp Chương là người đã cứu cô. Mặc dù cô không muốn quan tâm đến người đàn ông này, nhưng mà giáo dưỡng của cô lại không cho phép cô làm như thế. Bởi thế cô mới miễn cưỡng lên tiếng: “Cảm ơn.” Chỉ có hai chữ ngắn ngủi, sau khi nói dứt lời, cô nằm xuống, không quan tâm đến Phong Diệp Chương nữa, chỉ định xem anh như là không khí! Phong Diệp Chương đứng ở đuôi giường, anh híp mắt nhìn hành động của cô. Trong lòng anh biết được rằng người phụ nữ này vẫn còn tức giận, anh chỉ đứng lặng thinh ở đấy, không rời đi. Mà Cố Tuyết Trinh nằm trên giường bệnh một hồi lâu mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Người đàn ông ấy đã đi chưa? Cô nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn, cô bực dọc quay người đi, kết quả lại nhìn thấy người nào đấy đứng ở cuối giường. “Sao anh còn chưa đi?” Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, cũng hơi vui vẻ, chỉ có điều chính bản thân cô còn không nhận ra, mà tỏ vẻ khó chịu: “Em không bị gì nghiêm trọng hết, anh có thể về nghỉ ngơi rồi.” Phong Diệp Chương nhìn thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo, khóe miệng của anh nhẹ nhàng cong cong. Vốn dĩ anh không thể xuống nước nổi, bây giờ chẳng biết vì sao mà đột nhiên cảm thấy không còn khó khăn là mấy nữa. “Đừng giận, bây giờ em vẫn đang bị bệnh đấy, hơn nữa anh đã điều tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện rồi, không thể trách em được, em cũng bi người khác lừa gạt thôi, anh không nên kích động hung dữ với em như thế.” Cố Tuyết Trinh nghe thấy anh xin lỗi mình, cô sững sờ. Cô thật sự không ngờ Phong Diệp Chương lại chủ động xin lỗi mình. Dù gì thì anh cũng là một người rất đỗi kiêu ngạo, bình thường đều là người khác tâng bốc nịnh bợ anh, anh có bao giờ phải xin lỗi người khác kia chứ. Nhất thời, tâm trạng của cô rối bời. Có sợ hãi, có âm thầm vui mừng, cũng cảm thấy tủi thân. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, cô cũng là vợ của anh ấy, nhưng anh ấy lại không tin tưởng cô ngay. Nghĩ đến đây, cảm xúc vừa mới dậy lên trong lòng cô chợt tan biến hết, mà thay vào đó là cảm giác não nề. Nhưng cô không dám bộc bạch tâm tư của mình cho Phong Diệp Chương biết. Cô hừ lạnh, không nhìn Phong Diệp Chương, giả vờ muốn nghỉ ngơi. Phong Diệp Chương nhìn thấy thế, anh cũng không để ý mấy. Dù gì anh cũng biết hôm qua mình đã nói năng quá đáng đến mức nào. Người ta cũng không thể hết giận ngay được, bởi thế anh cũng chẳng nói thêm điều gì, chỉ im lặng bầu bạn với cô. Hai người bọn họ cứ gượng gạo ở bên cạnh nhau suốt cả hai ngày. Dạ dày của Cố Tuyết Trinh đã khỏe hơn nhiều Đến ngày xuất viện, bác sĩ cũng không quên dặn dò: “Sau khi trở về phải để ý đến vấn đề ăn uống, ăn nhiều món thanh đạm ôn hòa, nếu có thể không đụng đến những món cay và có cồn thì đừng đụng.” Cố Tuyết Trinh gật đầu tỏ ý đã biết. Nhưng Phong Diệp Chương nghe thấy vậy, anh lại nhớ đến một chuyện khác. Hai ngày nay anh vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Cố Tuyết Trinh, còn không tìm cô út để tính sổ đâu. Anh nghĩ như thế, trong lòng nảy ra một ý. Hai người quay trở về tân phòng trong nhà họ Phong. “Em ở nhà nghỉ ngơi đi cho khỏe, anh ra ngoài một chuyến.” Anh nói với Cố Tuyết Trinh. Cố Tuyết Trinh lạnh nhạt ừm một tiếng, rồi không quan tâm đến anh nữa. Mặc dù hai ngày nay Phong Diệp Chương bầu bạn bên cạnh cô, nhưng chỉ cần nhớ đến chuyện người đàn ông này không tin tưởng ở cô, trong lòng lại cảm thấy như bị nhét đầy bông vậy, khó chịu vô cùng. Đương nhiên Phong Diệp Chương biết cô vẫn còn chưa hết giận, anh cũng chẳng nói gì thêm nữa, sau khi dặn dò quản gia chăm sóc cho cô ấy cẩn thận bèn quay người đi đến nhà chính, đến thẳng phòng Phong Thùy Bích. Phong Thùy Bích là đứa cháu gái được ông cụ thương yêu nhất, đương nhiên phòng của cô ta cũng là nơi tốt nhất. vườn hoa được bài trí tinh tế, còn có không ít các loài kỳ hoa dị thảo, nhưng Phong Diệp Chương vốn không có tâm trạng để thưởng thức. “Cô chủ của các người đâu?” Anh tùy tiện giữ một người hầu lại, lạnh giọng chất vấn. “Cô năm đang ở trong phòng khách.” Người hầu rụt rè đáp lại anh, Phong Diệp Chương buông cô ta ra, sải chân đi về phía phòng khách. “Thưa cô chủ, cậu Diệp Chương đến rồi ạ.” Trong phòng khách, quản gia nhìn thấy Phong Diệp Chương bèn vội vàng báo lại cho Phong Thùy Bích. Phong Thùy Bích không nghĩ anh đến tìm cô tính sổ, bởi thế vừa nhìn thấy anh đã tiếp đón rất nhiệt tình. “Diệp Chương, hôm nay sao cháu lại đến chỗ của cô út thế, qua đây ngồi xuống đi.” Phong Diệp Chương đi đến gần cô ta, nhưng anh không nghe lời mà ngồi xuống, chỉ đanh mặt lại, đứng trước mặt cô ta. Phong Thùy Bích nhìn thấy thế, cũng nhận ra có điều gì bất thường, nhất là lúc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phong Diệp Chương, cô ta lại cảm thấy rất đỗi bất an. “Diệp Chương, cháu sao thế? Ai chọc giận cháu à?” Cô ta cười mỉa rồi lên tiếng hỏi han, Phong Diệp Chương chỉ hừ lạnh. “Ai khiến cháu không vui, chẳng phải cô út biết rất hay sao?” Gương mặt Phong Thùy Bích cứng đờ: “Diệp Chương, cháu nói thế là ý gì?” Phong Diệp Chương nghe thấy thế, anh cũng không vòng vo với cô ta nữa mà nói thẳng về chuyện tối ngày hôm qua. “Cháu biết cô út không thích Tuyết Trâm, bởi thế trước giờ cháu chưa từng yêu cầu hai người sống hòa thuận với nhau, chỉ cần đối xử lịch sự với nhau thôi là được rồi, nhưng cô là người lớn, nhưng lại đi giúp người ngoài tính toán cháu dâu của mình, chia rẽ tình cảm vợ chồng cháu, người lớn mà cư xử thế này sao? Cô có biết đây là hành vi sai lầm hay không?” Nói đến cuối cùng, giọng nói của anh trở nên sắc bén. Phong Thùy Bích lạnh căm, bị anh làm cho sợ hết hồn. Nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, Phong Diệp Chương phê bình cô ta, nghĩa là đang ra mặt giúp đỡ cho người phụ nữ tên Cố Tuyết Trâm đó, bèn không khỏi cảm thấy ảo não. “Phong Diệp Chương, cháu vì người phụ ấy mà lên lớp cô hay sao?” Cô ta bất mãn khiển trách: “Hơn nữa cô có làm sai cái gì đâu? Người phụ nữ ấy chỉ lừa cháu mà thôi, cô đang giúp cháu nhận ra bộ mặt thật của cô ta đấy! Cháu đừng có không phân biệt được tốt xấu, không biết lòng người tốt!” Phong Diệp Chương nghe thấy thế, lông mày anh nhíu lại thật chặt. Anh biết cô út của mình có ý gì, nhưng anh vẫn lựa chọn thiên vị Cố Tuyết Trâm. Dù gì gần đây Cố Tuyết Trinh và thông tin trên tư liệu ra sao, anh là người hiểu rõ nhất. “Bộ mặt thật cái gì, những gì cô nói chỉ là lời đồn nhảm mà thôi, lẽ nào sống chung với nhau nhiều ngày mà cô không nhận ra Tuyết Trâm không giống với lời họ nói à?” Phong Thùy Bích không dám tin vào tai mình. “Phong Diệp Chương, cô thấy cháu đã bị quỷ ám, những thứ ấy đều là do cô ta cố tình giả vờ trước mặt cháu thôi, không ngờ cháu lại tin tưởng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]