Cố Tuyết Trinh nhìn thấy Tiểu Mỹ thì hơi sửng sốt một chút.
“Tiểu Mỹ, sao cô lại ở đây?”
Mặc dù hôm qua cô sốt cao đến mức mơ mơ màng màng nhưng vẫn mơ hồ nhớ được người hôm qua đưa cô tới bệnh viện là Phong Diệp Chương.
“Hôm qua cậu chủ đã ở đây cả ngày để chăm sóc cô nhưng do công ty có việc gấp nên vừa mới đi rồi, mợ chủ muốn tìm cậu chủ sao?”
Tiểu Mỹ kể lại qua loa tình hình ngày hôm qua cho cô, nghe xong trong lòng Cố Tuyết Trinh nhấc lên một mảnh gợn sóng.
Người đàn ông Phong Diệp Chương kia vậy mà lại chăm sóc cho cô một ngày một đêm.
Chẳng biết tại sao trong lòng cô lại cảm động một cách không nói ra được.
“Không cần đâu, anh ấy đã bận việc thì chúng ta cũng không nên quấy rầy anh ấy.” Cô lắc đầu từ chối.
Tiểu Mỹ gật đầu, chợt quan tâm tới thân thể của cô: “Vậy mợ chủ đã cảm thấy tốt hơn chút nào chưa, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy.”
Cố Tuyết Trinh cười nói: “Chỉ bị sốt thôi mà, tôi nào có yếu ớt như vậy, chỉ cần uống chút thuốc hạ sốt là ổn thôi.”
Tiểu Mỹ thấy thế cũng không biết nói gì nữa.
Ngược lại là nhà chính của nhà họ Phong bên này, tuy bà Phong đã nghe được chuyện Cố Tuyết Trinh bị bệnh và Phong Diệp Chương còn ở đó chăm sóc một ngày một đêm nhưng vẫn không khỏi có chút chần chờ.
Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì bà ta cũng là mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812907/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.