Chương trước
Chương sau
Phong Diệp Chương cũng không phải là người tự thua thiệt chính mình.
Đã động tình rồi thì anh sẽ bày ra hành động.
Chỉ thấy anh xoay người một cái đem cô gái nhỏ trong ngực đè xuống bên dưới chuẩn xác không sai bắt lấy đôi môi đỏ mang hơi thở thơm ngọt kia.
Đụng chạm mềm mại khiến anh ăn tủy
trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, chỉ muốn rút lấy càng nhiều thêm.
Đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, công thành cướp đất.
Ngón tay giống như mang theo ngọn lửa hừng hực của đồng cỏ từng tấc từng tấc thiêu đốt lên da thịt của cô.
như bị dòng điện chạy qua, một cảm giác tê tê dại dại truyền ra chạy đến từng đầu dây thần kinh khiến cô từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh.
“Ừm…”
Cô vô ý thức ừm một tiếng, trong mắt gợn sóng kiều mị không thôi.
Phong Diệp Chương nhìn thấy vẻ quyến rũ này của cô theo bản năng càng muốn cô hơn.
Cố Tuyết Trinh hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể thuận theo tiếp nhận.
Hôm sau, Cố Tuyết Trinh toàn thân đau nhức tỉnh lại, ký ức liên quan tới chuyện tối hôm qua như thước phim chiếu lại vọt tới khiến mặt cô một mảnh ửng đỏ.
Tối hôm qua không biết Phong Diệp
Chương muốn cô bao nhiêu lần, cô chỉ nhớ rõ cuối cùng mình đã hôn mê bất tỉnh.
Cô cảm nhận toàn thân thấy nhẹ nhàng thoải mái, nghĩ đến là biết Phong Diệp. Chương đã giúp cô lau rửa.
Nghĩ đến cô không khỏi nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy bóng dáng Phong Diệp Chương đâu mà ngược lại trong phòng tắm lại có tiếng nước truyền ra.
Đang lúc cô chuẩn bị xuống giường thì cửa phòng tắm từ bên trong mở ra.
Chỉ thấy Phong Diệp Chương quấn một chiếc khăn tắm đi ra, nửa thân trên để trần còn mang theo hơi nước mơ hồ còn có giọt nước chảy xuống cùng với dáng người khỏe đẹp cân đối vô cùng gợi cảm mê hoặc.
Cố Tuyết Trinh chỉ nhìn một chút liền thật nhanh thu tầm mắt lại chỉ là hai gò má đỏ bừng đã bán đứng tâm tình của cô lúc này.
Phong Diệp Chương đương nhiên cũng chú ý tới nét mặt của cô, trong mắt chợt lóe lên ý cười.
“Tại sao lâu như vậy rồi mà em vẫn còn thẹn thùng như thế?”
Anh không nhịn được chêu chọc Cố Tuyết Trinh, chế nhạo nói.
Đồng thời trong lòng anh cũng lần nữa dâng lên một sự nghi ngờ.
Trong tư liệu nói người vợ này của anh tác phong sinh hoạt cá nhân không đứng đắn, tác phong làm việc hào phóng lớn mật nhưng bây giờ mới chỉ nhìn thấy nửa thân trên để trần của anh đã đỏ mặt không thôi, dường như tin tức này không đúng.
Chợt anh nghĩ tới vẻ giấu diếm của Cố Tuyết Trinh liền đem sự nghỉ ngờ này đè xuống, đôi mắt lấp lóe nhìn xem phản ứng tiếp theo của Cố Tuyết Trinh sẽ như thế nào.
“Ai nói đây là em thẹn thùng, đây là em đang mệt.”
Cố Tuyết Trinh cũng không hề phát hiện mánh khóe trong mắt của anh, thẹn quá thành giận phản bác lại.
Phong Diệp Chương thấy thế, hai mắt híp lại, đúng là nhìn thấy được sự mệt mỏi trên mặt Cố Tuyết Trinh.
Anh nhớ tới tối hôm qua mình không biết tiết chế, mềm lòng nói: “Vậy hôm nay em có thể ở nhà nghỉ ngơi.”
Nhưng Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế lại không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Cô cũng không muốn ở nhà không có việc gì làm.
Phong Diệp Chương nghe vậy, cũng không ép buộc.
Sau đó hai người rửa mặt thay quần áo xuống lầu ăn cơm.
Ngay lúc Phong Diệp Chương ăn cơm xong chuẩn bị rời đi, Cố Tuyết Trinh do do dự dự gọi anh lại.
“Chuyện này, Phong Diệp Chương, hôm nay tôi có thể lại không lái xe tới công ty hay không.”
Phong Diệp Chương nghe nói như thế, khẽ nhíu mày nói: “Vì sao?”
Cố Tuyết Trinh mím môi giải thích: “Xe trong ga-ra đều quá đắt, không tiện lái tới công ty.”
Theo lời này của cô lông mày Phong Diệp Chương hơi nhướng lên, cảm giác không hài hòa buổi sáng lần nữa đánh tới.
Nghe nói Cố Tuyết Trinh rất thích xe, những chiếc xe ở trong ga-ra kia mỗi chiếc đều mấy chục tỷ còn là bản số lượng có hạn đều do cô lúc trước tự mình mua về, bây giờ lại nói đắt.
Nghĩ đến đôi mắt anh lại sâu kín nhìn Cố Tuyết Trinh hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Hình như từ sau khi anh trở về người phụ nữ này ngoại trừ có chút ít tính tình không dễ bắt nạt ra thì những chuyện khác người kia đều không hề làm.
Trong lúc nhất thời anh có chút nhìn không thấu người phụ nữ trước mắt.
Rốt cuộc là cô che giấu quá tốt, quá sâu hay là cô thật sự đã cải tà quy chính rồi?
Tất cả suy nghĩ cũng chỉ là một ý nghĩ sai lầm, anh liền tỉnh táo lại.
Anh nhìn Cố Tuyết Trinh vẫn đang chờ anh đáp lại, ngược lại cũng không từ chối mà là gật đầu đồng ý.
Mười mấy phút sau, hai người đến chỉ nhánh công ty, Cố Tuyết Trinh vẫn như cũ xuống xe ở đầu phố.
Sau khi cô đi vào công ty ngược lại là tất cả bình yên.
Lục Kim Yến cũng không tới tìm cô gây phiền phức.
Rất nhanh đã đến giờ họp buổi sáng.
Lục Kim Yến thân là tổng giám đại diện, chủ trì cuộc họp.
“Lần này tổ chức cuộc họp chủ yếu là muốn thông báo cho mọi người kế hoạch tiếp theo của bộ phận thiết kế chúng ta.”
Cô ta đứng ở bên trên thông qua máy chiếu đem sơ đồ kế hoạch chiếu lên, bắt đầu sắp xếp công việc.
“Bây giờ công ty mới thành lập nên rất cần các vị đang ngồi ở đây lấy hết bản lĩnh của mình ra đóng góp cho sự phát triển của công ty.”
Cô ta nói đến đây lại nhìn xung quanh một vòng rồi mới tiếp tục nghiêm túc nói: “Tôi
biết các vị đang ngồi ở đây rất có gu thời trang và nhạy bén với xu hướng bây giờ nhưng công ty đang muốn hướng tới nhóm khách hàng có thu nhập cao hoặc tầng lớp thượng lưu cho nên tôi hi vọng các vị phải chú ý chú trọng trên từng phương diện một, đừng có một chút sai lầm nào.”
“Đương nhiên, hiện tại thiết kế trưởng của bộ phận thiết kế chúng ta chỉ có Hứa Tổ Nhi, Mộ Thùy Phương và Cố Tuyết Trâm, nhưng những người khác cũng không cần nản chí, chỉ cần mọi người cố gắng lên thì tự nhiên sẽ có ngày nổi danh!”
Nói hết lời, cô ta khích lệ nhìn về phía những người khác.
Mà trong phòng họp theo lời cô ta cũng đang nghị luận ầm ï.
Phần lớn đều là bất mãn đối với việc Cố Tuyết Trinh được nhậm chức thiết kế trưởng.
Dù sao với thời gian một ngày nhưng bọn
họ vẫn có thể hiểu rõ được không ít thứ, đặc biệt là Lục Kim Yến còn có ý vô tình bại lộ tin tức về Cố Tuyết Trinh.
“Tổng giám điên rồi nên mới để một thiết kế ngoài đường như vậy đảm nhiệm thiết kế trưởng, cũng không sợ công ty phá sản à.”
“Cũng không phải, tôi nghe nói cô Cố này chuyên ngành chính là tài chính, thiết kế chỉ là nghiệp dư.”
“Trời ạ, vậy không phải cô ta chưa học qua thiết kế chuyên nghiệp sao, đồ thiết kế ra có thể dùng được không?”
Những âm thanh này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, dường như mỗi người đều có thể nghe được.
Cố Tuyết Trinh nghe những lời này đang ngây người cũng dần dần hồi thần lại
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ từ bốn phía, nhíu mày không hiểu nhìn
về phía Lục Kim Yến.
Đây cũng là cái thói đời gì vậy, chẳng lẽ trong công việc cô ta không có cách nào bắt bẻ cô cho nên mới mượn sức mọi người giết cô sao?
Nghĩ đến, cô không khỏi châm biếm nhếch miệng.
Không phải cô khoe khoang nhưng đối với năng lực của mình cô vẫn là có tự tin.
Cho nên mặc kệ Lục Kim Yến bắt bẻ cô trong công việc như thế nào thì đối với cô cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì.
Nghĩ như vậy, cô ngồi tại chỗ thản nhiên tùy ý người xung quanh dò xét.
Ngược lại là Lục Kim Yến nhìn thấy cô đối với mấy lời đồn đại nhảm nhí này còn có thể bình tĩnh như thế, không khỏi cười lạnh ở trong lòng.
Dưới cái nhìn của cô ta thì Cố Tuyết Trinh
đang cố giả vờ trấn định mà thôi, chờ sau khi bị cô lập để cô ta xem cô còn có thể giả vờ như thế nào.
Cô ta hừ lạnh thu tầm mắt lại, nói thêm vài câu rồi tuyên bố tan họp.
Cố Tuyết Trinh nghe được hai chữ tan họp. thì vô thức đứng dậy định rời đi lại không ngờ dấu hôn trên cổ bởi vì quần áo xê dịch nên lộ ra, vừa lúc bị Lục Kim Yến nhìn thấy.
Chỉ một thoáng, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Cố Tuyết Trinh gần như muốn hóa thành lưỡi dao, hận không thể đem cô chém thành trăm mảnh.
Ghen ghét càng điên cuồng sinh sôi ở trong lòng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.