Mấy cô giúp việc lớn tuổi nghe theo mệnh lệnh cùng đi với cô, đè Cố Tuyết Trâm xuống nói: “Quỳ xuống!”
Cố Tuyết Trinh hất tay bọn họ ra, thẳng
lưng quỳ xuống, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy quật cường.
Những người giúp việc kia hừ lạnh một tiếng rồi nối đuôi nhau ra ngoài.
Cánh cửa dày nặng vang tiếng kẽo kẹt rồi đóng lại.
Sự lạnh lễo ùa tới…
Cố Tuyết Trinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh sáng yếu ớt.
Mười mấy bài vị vàng sơn đen được sắp
mặt cô, Cố Tuyết Trinh không khỏi nổi da gà.
Từng giây từng phút trôi qua, chắc khoảng hơn nửa tiếng, bỗng nhiên ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa lớn phía sau mở ra.
Cố Tuyết Trinh giật mình, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Cô quay đầu lại thì thấy một nữ giúp việc lén lút ôm một cái đệm êm đi tới.
Cố Tuyết Trinh không khỏi nhíu mày lại.
Nữ giúp việc kia chạy tới trước mặt cô, còn cảnh giác nhìn thoáng qua bên ngoài.
“Mợ chủ, cậu chủ nói tôi đưa đệm cói này cho cô, cô mau lót xuống đi.”
Cố Tuyết Trinh sửng sốt, trong lòng cảm động.
Nữ giúp việc vẻ mặt khích lệ, nói: “Nền đất này vừa lạnh lại cứng, cậu chủ lo cô bị bệnh.”
Cố Tuyết Trinh cũng không nghi ngờ nhiều, lập tức lót đệm xuống dưới ngồi.
Cô vốn bị oan.
Phong Diệp Chương tin tưởng cô, còn đưa cho cô cái đệm này khiến cô vô cùng cảm động.
Nhưng vừa quỳ xuống thì cảm giác đau nhói như kim châm truyền tới.
Sắc mặt Cố Tuyết Trinh lập tức tái nhợt, không khỏi kêu lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812859/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.