“Ông nội, thật ra cũng không phải lỗi của Diệp Chương. Lúc nãy là do con sai, sau này con sẽ ngoan ngoãn lại, chắc chắn sẽ làm mẹ thay đổi cái nhìn về con.
Cố Tuyết Trinh lắc lắc tay ông cụ Phong làm nũng: “Ông nội, ông đừng giận nữa được không?”
Giọng nói mềm mại pha chút nũng nịu của cô làm tâm trạng ông cụ Phong bình tĩnh hơn nhiều.
Ông không khỏi đưa tay ra vỗ vào tay cô: “Con đúng là một cô nhóc nghịch ngợm.”
Cố Tuyết Trinh thấy tâm trạng ông cụ Phong đã tốt lên thì mím môi cười: “Lần sau ông nội dẫn con tới tiệm trà với.”
“Con đi theo ông già này làm gì, các con còn trẻ, phải ở bên nhau trao đổi nhiều hơn
mới được.”
Ông cụ Phong vừa nói vừa nhìn cháu trai mình, ngầm ra hiệu.
Phong Diệp Chương sửng sốt một lát rồi tiếp lời ông: “Ông nội nói rất đúng.”
Nhưng Cố Tuyết Trinh lại hờn dỗi nói: “Ông nội, ông lại chọc con rồi.
“Ông đâu có, con nhóc này cứ che chở cho nó.”
Ông cụ Phong cố ý hừ một tiếng nhưng có thể nhìn ra, ông rất thích câu nói của Cố Tuyết Trinh.
Vì ông cụ đã lớn tuổi nên xe chạy rất chậm.
Dọc đường, có Cố Tuyết Trinh chọc cười, nên bầu không khí khá ôn hòa vui vẻ.
Trái tim đang treo lơ lửng của Phong Diệp Chương cũng dần bình ổn lại.
Hai người đưa ông cụ Phong vào tận phòng mới rời đi.
“Ông nội mau đi nghỉ sớm đi, ngày mai chúng con lại tới thăm ông.” Cố Tuyết Trinh ân cần nói, làm ông lão giúp việc đứng cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812850/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.