Lục Kim Yến khơi gợi như vậy lại càng khiến Phong Diệp Chương cảm thấy gai mắt người trong hình hơn.
Đôi mắt đẹp vốn đã lạnh lùng lại càng tối đen như mực, ánh mắt sắc như dao, bàn tay đặt một bên từ từ siết chặt, toàn thân toát ra cảm giác lạnh lẽo như băng đá, trông căng thẳng vô cùng.
Lục Kim Yến mừng thầm trong lòng, nhưng lại cố ý cẩn thận an ủi: “Anh Diệp Chương, anh đừng để bụng, cũng có thể chỉ là hiểu lầm mà thôi, tuy trước đây, Cố Tuyết Trâm rất thích chơi bời nhưng sau khi anh về hình như cũng tém tém lại nhiều rồi.”
Phong Diệp Chương không nói một lời.
Bà Phong thấy thế hừ một tiếng: “Bản thân con Cố Tuyết Trâm không phải là một
¬
người an phận, con về được vài ngày, nó có thể ngồi yên một chỗ cũng coi như khá rồi. Con tự quan sát đi, mẹ không hề nói bậy nói bạ, sự thực thế nào con cũng thấy rồi đấy, cũng đừng có giận chó đánh mèo lên người khác nữa.”
“Mẹ, con không có giận chó đánh mèo!” Phong Diệp Chương buồn bực.
Một bữa cơm yên lành lại bị Cố Tuyết Trâm phá thành ra như vậy khiến trong lòng bà Phong hết sức bực bội, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng ăn nữa.
“Mẹ! Mọi người ăn đi, con có chút chuyện phải về.”
Phong Diệp Chương bỗng nhiên đứng dậy đẩy ghế ra, đi thẳng một lèo.
“Con phải làm gì? Cơm ăn chưa được mấy miếng nữa.”
Bà Phong cau mày không đồng ý, muốn
¬
hét gọi Phong Diệp Chương lại nhưng vì thể diện của trưởng bối trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812845/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.