Trong phòng khách.
Những bông hoa xinh đẹp được cắm đan xen trong bình sứ màu xanh khói, có một nhánh từ bên trên rủ xuống, trông vô cùng tao nhã.
Ngay cả đám người giúp việc cạnh đó cũng phải ngẩn ngơ, không ngờ rằng mợ chủ nhà mình vô công rồi nghề lại có tài lẻ như vậy.
Bàn tay trắng nổn thu về, Cố Tuyết Trinh nhìn bình hoa mỉm cười: “Miễn cưỡng cũng coi như tàm được.”
Cô vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng động ở cửa, ngay sau đó là một loạt âm thanh chào hỏi vô cùng cung kính vang lên.
“Cô Tĩnh!” “Cô Tĩnh!”
Sau mấy tiếng chào hỏi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Cố Tuyết Trinh quay lại nhìn về phía cô gái vừa mới tới. Da thịt trắng nõn, dáng người nóng bỏng trong bộ áo da màu đen, giày cao gót được thiết kế đơn giản họa tiết da rắn tôn lên vẻ thành thục của cô ta.
Phong Thùy Bích? Cô út của Phong Diệp Chương?
Cố Tuyết Trinh không dám thất lễ, vội vàng tiến lên tiếp đón, khách khí nói: “Sao cô út lại tới đây?”
Phong Thùy Bích lằng lặng nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh một lúc lâu, ánh mắt liếc qua bình hoa vừa mới cắm, cười mỉa mai một tiếng, nói: “Cô cũng có thú vui gớm nhỉ.”
Nói xong thì giơ tay hất bình hoa xuống
đất.
Bình sứ rơi xuống sàn nhà lát gạch men, phát ra âm thanh lanh lảnh, vỡ tan văng tung tóe.
Cố Tuyết Trinh phải lui về sau một bước mới không bị mảnh vỡ bắn vào.
Cô kinh ngạc nhìn Phong Thùy Bích.
Cô biết Cố Tuyết Trâm và rất nhiều người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/154144/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.