“Tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài, tôi không cần tiền, hợp đồng của chúng ta bị xóa bỏ, tôi không cần tiền nữa!” “Cô chắc chứ?” Người đàn ông cau mày. Tiêu Hà Hà giãy giụa thoát khỏi anh ta, cầm lấy quần áo của mình rồi mặc vào. Mặc kệ ánh mắt của người đàn ông sau lưng kinh ngạc thế nào, cô đeo ba lô lên, chỉ lấy đồ đạc của mình rồi rời đi.
Người đàn ông tóm chặt lấy cô: “Buổi tối ở đây không có xe xuống núi đâu, đã xảy ra chuyện gì?” Nước mắt của Tiêu Hà Hà xoay tròn trong mắt: “Tôi muốn xuống núi!” Người đàn ông không nói gì thêm, đôi mắt sâu thẳm híp lại: “Để tôi đưa cô xuống núi!” Trên đường đi, nước mắt của Tiêu Hà Hà cứ tuôn ra, còn người đàn ông đang lái xe bên cạnh cũng im lặng không nói gì, mãi đến khi đã chở cô tới bệnh viện. “Nếu cô không muốn làm nữa, tôi cũng không ép cô! Một nửa chi phí xem như là tiền đền bù cho đêm đầu tiên của cô vậy!”
Cô có nỗi khổ của riêng mình nên đã phải lựa chọn con đường bán thân, cô chấp nhận ký một bản hợp đồng, mà cô còn phải xét nghiệm. Sau đó thì cô đã phải tự nguyện dâng mình cho một người đàn ông xa lạ đeo mặt nạ cáo, đứa con trai vừa ra đời chỉ được nhìn thấy một lần rồi không rõ tung tích... Năm năm sau, cô gia nhập Tần thị, trở thành thư ký của tổng tài Tần Trọng Hàn.