“Anh muốn tìm cho Ngữ Điền tình thương của mẹ, anh có thể kết hôn, tìm một người phụ nữ tốt bụng để chăm sóc cho cậu bé!” “Vậy tại sao em không tìm lấy một người đàn ông? Tại sao em không tìm một người đàn ông để kết hôn? Mấy năm qua em một mình nuôi con, sống vất vả như vậy là vì điều gì?” Giọng của anh ta nặng nề, thoáng chốc đã đập vào tim cô, kêu oong oong đinh tai nhức óc. “Tôi không đủ tư cách!” Cô quay mặt đi và nhìn vào cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ, nhưng trong tim thoáng chốc đã bị bao phủ bởi mây mù. Từ ngày cô mất đi sự ngây thơ của mình ở tuổi mười bảy, cô đã mất đi tư cách này! Bàn tay đang cầm vô lăng của anh ta đột nhiên siết chặt, ngẩn ra một lúc lâu rồi lên tiếng một cách yếu ớt: “Trong lòng em có bóng râm?” “...” Đó là bí mật được chôn sâu trong lòng cô, cô không muốn nói với bất kỳ ai, mãi mãi không bao giờ nói với ai cả. Chỉ ba tháng, anh cáo nói ba tháng, cô sẽ được gặp con trai ruột của mình, cô có thể chịu đựng thêm ba tháng nữa! “Biết đâu mọi chuyện không tệ như em nghĩ!” Anh ta nói kiểu lấp lửng. Tiêu Hà Hà chỉ im lặng, thực sự là không thể nói chuyện đàng hoàng với con người này, cô cũng không biết phải nói gì. Khi xe đến trường mẫu giáo của con trai mình, Tiêu Hà Anh lập tức xuống xe, Tần Trọng Hàn đậu xe xong thì cũng đi theo vào trong. Đúng lúc đang là giờ ngủ trưa, nhưng hình như Thịnh Thịnh lại ở sân chơi của trường, đang ngồi một mình trong góc! Khi Tiêu Hà Hà nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đó ở trong góc, cơ thể nhỏ bé ngồi trong góc và cúi gầm mặt xuống, bộ dạng rất không vui, trái tim cô liền quặn đau. Chuyện đó, với cậu bé mà nói, thực sự là một cú sốc quá lớn! Tần Trọng Hàn cũng theo đến, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Thịnh Thịnh, chắc không phải nó cũng hướng nội giống như Ngữ Điền chứ? Đứa bé này vốn rất hoạt bát mà! Cũng không biết tại sao, tim anh ấy cũng nhói đau, liền kéo tay Tiêu Hà Hà lại. “Khoan đã! Chờ nghe xem nó đang nói gì!” Hai người dè dặt tiến đến gần hơn chút nữa, nghe thấy hình như Thịnh Thịnh đang nói chuyện với một con rối đồ chơi. Tiêu Hà Hà đột nhiên dừng lại, bởi vì hình dáng của Thịnh Thịnh quá cô đơn, trái tim cô dồn hết sang chỗ cậu bé, hoàn toàn không chú ý đến việc lúc này Tần Trọng Hàn đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Chỉ nhìn thấy cái đầu nhỏ xíu của Thịnh Thịnh đang cúi xuống, trong miệng đang lẩm bẩm cái gì đó, hai chân mày cũng nhíu lại với nhau. Tiêu Hà Hà thấy vậy cũng cau mày lại. Chắc không phải Thịnh Thịnh đã bị sốc đến mức trở nên ngớ ngẩn rồi chứ? “Tiểu Hải, bạn cũng giống như mình, đều bị ba mẹ bỏ rơi có phải không?” Thịnh Thịnh đang nói chuyện với một con rối cá heo. Tiểu Hải là tên mà Thịnh Thịnh đặt cho chú cá heo. “Chắc bạn cũng bị ba mẹ bạn bỏ rơi rồi, họ không thích bạn, chắc tại bạn không nghe lời, không ngoan, phải vậy không?” Trái tim của Tiêu Hà Hà như thắt lại, cô đã nghe thấy những lời con trai đang nói. Thì ra, thì ra thực sự đã để lại bóng râm trong lòng nó rồi? Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé đó với ánh mắt sâu thẳm, môi hơi run lên rồi thở dài. Chỉ cảm thấy trong tim buồn bực, cổ họng cũng đau theo. “Tiểu Hải, bạn còn thảm hơn mình nữa đó. Mình có mẹ Hà Hà, mẹ rất thương mình. Mình chỉ có mẹ Hà Hà thôi, mình không cần ba và mẹ của mình nữa, mình chỉ cần mẹ Hà Hà. Tiểu Hải, bạn ở đây một mình tội nghiệp quá, hay để mình làm ba của bạn ha!” Tim của Tiêu Hà Hà đang đau như cắt, những giọt nước mắt đang xoay tròn, gần như nấc nghẹn thành tiếng. Hai tay Tần Trọng Hàn giữ chặt vai cô, làm chỗ dựa cho cô. “Tiểu Hải, mình làm ba của bạn, bạn cũng không cần ba và mẹ của bạn nữa đâu. Mình có mẹ Hà Hà, bạn có mình. Chúng ta đều là những đứa trẻ không ai muốn, phải vậy không?” Tiêu Hà Hà không thể cầm lòng được nữa, vội chạy như bay đến. “Thịnh Thịnh!” Ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, Thịnh Thịnh nhìn thấy Tiêu Hà Hà, dường như có chút khó tin. “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Mẹ bận lắm mà, trước giờ chưa từng đến trường tìm cậu vào buổi trưa, hôm nay sao vậy cà? Vừa ngước lên, cậu lại nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đi đến, vội lí nhí chào hỏi. “Con chào chú!” “Con trai!” Tiêu Hà Hà ôm chặt lấy cậu rồi kéo vào trong lòng mình. “Con sẽ không bao giờ không có ai cần, mẹ sẽ không bao giờ không cần Thịnh Thịnh đâu! Con ngốc, con là con của mẹ mà, sao lời mẹ nói mà con không chịu tin chứ?” “Nhưng mà... Mẹ cần có con ruột của mình, chờ đến khi có em trai và em gái...” Cậu đã nhìn thấy chú ôm mẹ, cậu nghĩ, có lẽ mẹ cũng cần phải kết hôn. Trái tim Tiêu Hà Hà run lên. Chờ đến khi có con của cô? Đúng vậy! Cô có con của riêng mình, nhưng cô sẽ không bao giờ không cần Thịnh Thịnh. “Ngay cả khi mẹ có đứa con khác, Thịnh Thịnh cũng là Thịnh Thịnh duy nhất mà! Không ai thay thế được Thịnh Thịnh cả!” Thịnh Thịnh cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Rồi Tiêu Hà Hà nghe thấy giọng nói của cậu: “Mẹ ơi, Thịnh Thịnh biết rồi, Thịnh Thịnh là duy nhất, Tiểu Hải cũng là duy nhất!” Nhưng, trên khuôn mặt cậu bé, không thể tìm thấy vẻ ngây thơ vốn có của một đứa bé năm tuổi nữa! “Thịnh Thịnh, chú đưa con đến khu vui chơi có chịu không?” Tần Trọng Hàn bồng cậu lên rồi nói với Tiêu Hà Hà: “Mẹ của Thịnh Thịnh, có phải em nên đi xin phép cô giáo cho Thịnh Thịnh nghỉ hôm nay không?” “Ồ! Tôi sẽ đi ngay!” Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy hôm nay đến đây thăm con là một việc làm rất đúng đắn, con đã chịu một cú sốc quá lớn, vậy mà cô không ở bên cạnh con, để con cảm thấy rất cô đơn, cô đúng là không làm tròn bổn phận gì cả. “Chú ơi, chú không phải đi làm à?” Thịnh Thịnh lanh trí nhìn vào mặt Tần Trọng Hàn. “Chú là ông chủ, chú quyết định được, không cần đi làm!” “Nhưng mẹ đâu còn làm ở công ty của chú nữa!” “Chú đã xin nghỉ phép giùm mẹ rồi!” “Ồ!” Thịnh Thịnh gật đầu. “Chú để con xuống đi, con lớn rồi, không cần bồng con nữa đâu!” Từ hôm nay trở đi, cậu đã trưởng thành. Cậu là một đứa con hoang bị người ta bỏ rơi, cậu làm gì có tư cách dựa vào lòng của chú chứ? Cậu không muốn làm một đứa trẻ làm mọi người ghét bỏ! “Không sao đâu, chú thích bồng con mà!” Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy khi ôm đứa trẻ này vào lòng, dường như anh ta thấy mình yên bình hơn, những náo động ầm ĩ vô cớ tự nhiên không còn nữa. Đây là cảm giác mà ngay cả Ngữ Điền cũng chưa từng mang đến cho anh ta. Tần Trọng Hàn nghĩ vậy liền phì cười rồi lắc đầu. Đúng là kỳ lạ! Chắc là vì mình quá đồng cảm với Thịnh Thịnh thôi, đã bù đắp sự áy náy trong lòng, nên mới được thanh thản trong lòng thôi! Nhất định là vậy! Anh ta siết chặt đứa bé trong lòng mình. “Chú ơi...” Thịnh Thịnh bị ôm quá chặt, thấy hơi đau, chần chừ một hồi mới khẽ nói. “Chú ơi, chú ôm con chặt quá!” Anh ta bớt dùng sức nhưng vẫn ôm cậu bé thật chặt. “Chú mượn vai của con dựa một chút được không?” “Chú?” Thịnh Thịnh không hiểu. “Chú thích con!” Tần Trọng Hàn chọt lên mũi cậu bé, làn da trắng nõn như sứ, vừa chạm vào liền giống như bị điện giật. Anh ta cười phá lên: “Con không còn thích chú nữa phải không? Vậy nên mới ghét chú ôm con?” “Không phải!” Thịnh Thịnh vội vàng lắc đầu. “Thịnh Thịnh sợ làm chú mệt, rồi mọi người sẽ không thích Thịnh Thịnh nữa!” Mắt của Tần Trọng Hàn co lại, trong tim chua xót. “Con ngốc quá, con rất dễ thương, ai lại không thích con chứ?” “Nhưng mà...” Cậu vẫn rất không yên tâm. “Nhưng mà ba và mẹ ruột của Thịnh Thịnh đều không cần Thịnh Thịnh nữa!” Trái tim của Tần Trọng Hàn càng nặng trĩu! Thì ra, thực sự, cú sốc này quá lớn đối với cậu bé. “Ai nói ba mẹ con không cần con nữa? Con là con của mẹ con, hôm qua mẹ nói đùa với chú thôi. Con thấy con rất giống mẹ con mà, phải vậy không?" “Chú ơi, là nói đùa thật hả chú?” Thịnh Thịnh vẫn không tin. “Tất nhiên rồi. Nếu chú gạt con, chú sẽ biến thành Tiểu Hải, có được không?" “Vậy chẳng phải chú sẽ trở thành người mà ba mẹ không cần à?” Thịnh Thịnh hỏi. “Đúng vậy! Không ai cần cả! Đến lúc đó, con cũng có thể làm lơ chú luôn!” Tần Trọng Hàn thầm nghĩ, nhất định phải giúp Thịnh Thịnh xóa tan bóng râm trong tim mình. “Chú ơi, chú không cần an ủi con đâu! Con biết hết rồi!” Thịnh Thịnh vốn không phải là một đứa trẻ bình thường, chỉ với một câu nói, làm sao mà đánh lừa được cậu chứ? “Chú có an ủi con đâu! Chú chỉ đang nói sự thật thôi!” Tần Trọng Hàn nhướn mày, nhưng trong lòng rất bối rối, gặp phải một đứa trẻ thiên tài đúng là đau đầu. Nhưng Thịnh Thịnh lại phì cười, nghĩ đến việc mẹ lo lắng cho mình quá thể, nên cậu bé nghĩ rằng mình không nên suy sụp quá như vậy. Dù có phải là con của mẹ hay không, chỉ cần mẹ thương mình là đủ. “Cám ơn chú, con không sao! Chú không cần phải an ủi con nữa, chú đi an ủi mẹ con đi, nhìn mẹ có vẻ hơi buồn đó!” “Ờ!” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên. “Con...” “Chú ơi, chú có thích mẹ con không?” Thịnh Thịnh nhìn vào mắt anh ta, hỏi với vẻ nghiêm túc. “Chú không nói cho con biết đâu!” “Không nói với con thì con cũng biết. Chú đã ôm mẹ rồi, chú thích mẹ!” Mẹ của cậu không phải ai cũng được cho ôm đâu. “Ờ! Con có muốn có một người cha không?” Tần Trọng Hàn cũng nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc rồi hỏi. “Sao cũng được!” Thịnh Thịnh nhún vai. “Thằng nhóc, con không cần ba à?” “Không có ba chẳng phải cũng đã sống rất khỏe mạnh trong bao nhiêu năm qua đó sao?” “Nhưng mẹ con cần ai đó để chăm sóc chứ!” “Con có thể chăm sóc mẹ con!” “Nhưng mẹ con cần một người đàn ông!” “Con sẽ sớm trở thành một người đàn ông thôi!” “Nhưng con là con trai của mẹ!” “Dạ phải! Con là con trai của mẹ, vậy thì sao?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ không hiểu, sau đó nhìn chăm chú vào anh ta một hồi, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Con hiểu rồi, chú thích mẹ con nhưng ngại nói ra có phải không? Tại sao chú cũng như chú Tăng Ly, rõ ràng đều thích mẹ con, nhưng dều không thừa nhận? Nếu thích mẹ con thì phải theo đuổi chân thành đó, mẹ con không phải là những người phụ nữ đó đâu!” Tần Trọng Hàn thực sự thấy đau đầu, tại sao cậu bé lại thông minh quá sức như vậy. “Những người phụ nữ đó?” “Không phải là cáo” Thịnh Thịnh nói. “Mặc dù con không phải là con ruột của mẹ, nhưng, ai bắt nạt mẹ, con sẽ rất ghét người đó! Chú ơi, chú đừng bắt nạt mẹ con nha! ” “Ờ! Con thấy mẹ con có giống như một người dễ bị người ta bắt nạt không?” Tần Trọng Hàn nhướn cặp chân mày lưỡi mác lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]