Để chứng minh sự can đảm của mình, Ngữ Điền đã nắm chặt tay Tiêu Hà Hà rồi đi ra ngoài. Lúc này, bác sĩ đang lấy mẫu máu cho Tăng Dương Dương, dùng một cây kim thật nhọn đâm vào đầu ngón tay. Tăng Dương Dương quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn và cau mày lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúng túng, vừa muốn la đau vừa không dám la lên. “Dì đừng sợ nha, không đau đâu!” Ngữ Điền đứng bên cạnh và nói. “Ngữ Điền thổi cho dì thì sẽ không đau nữa!” Nói rồi cậu bé đã ghé sát đến thật, sau đó bắt đầu thổi vào tay Tăng Dương Dương. Tăng Dương Dương rất cảm động, không kìm lòng được nên dã ôm lấy cậu bé. “Ngữ Điền, cám ơn con...” Tần Trọng Hàn cũng bước tới, bàn tay to lớn lặng lẽ đưa ra và ôm lấy eo của Hà Hà. Hai người nhìn nhau, hiểu ý nhau, nhưng họ đều không nói gì cả. Lúc này, bác sĩ nói: “Có cần phải lấy mẫu máu của Ngữ Điền không?” “Ngữ Điền, con có sợ không?” Tiêu Hà Hà cũng bước tới và hỏi Ngữ Điền. “Không sợ!” Ngữ Điền đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình qua. Khi thuốc khử trùng được bôi lên ngón tay của Ngữ Điền, khuôn mặt nhỏ bé của cậu bỗng lúng túng, lông mày nhíu lại, quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn. Và bộ dạng của cậu bé làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, vì nó vốn dĩ giống y như bộ dạng vừa rồi của Dương Dương! Và kết quả xét nghiệm cũng đã chứng minh như vậy! Một ngày sau, kết quả đã có, xác nhận rằng Ngữ Điền là con của Tăng Dương Dương và Tăng Ly. Kết quả này vốn giống như mọi người dự đoán, nhưng đã xác nhận được, và cũng thật sự chấm dứt hy vọng. Tần Trọng Hàn liền bắt đầu tìm kiếm con của mình, bằng đủ mọi cách. Về chuyện này thì mọi người vẫn chưa nói với Ngữ Điền, cũng chưa nói cho Tần Lăng Hàng biết, vì Tần Trọng Hàn lo nếu nói ra thì ông ấy sẽ không chịu nổi. Đương nhiên Tăng Ly và Tăng Dương Dương đều hiểu, vì đối với Dương Dương mà nói, việc tìm thấy con quan trọng hơn bất cứ mọi chuyện khác, thấy con đang sống rất tốt, trong tim cô cũng thấy mãn nguyện rồi! Mặc dù cô ước gì mình có thể đưa con đi ngay bây giờ, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của con, trái tim cô liền sợ hãi! Cô không thể quá ích kỷ như vậy được. Và khi nhìn thấy Tiêu Hà Hà, cô hiểu được tâm trạng của Hà Hà. Con mình vẫn chưa tìm được, làm sao Hà Hà có thể chấp nhận sự thật này đây? Tần Trọng Hàn gọi điện tìm Mạc Lam Ảnh. Anh ta đã suy nghĩ cả ngày trời, không tin rằng Mạc Lam Ảnh không biết ai là đồng minh của Lam Tịnh. Còn cuốn nhật ký đó, rõ ràng có đề cập đến người đó! Mấy trang bị xé đi đó, hình như cũng là hành vi của Lam Ảnh. Anh ta không hiểu tại sao cô ấy lại làm vậy, nhưng lúc đó vì quá sốc nên anh ta đã không suy nghĩ kỹ, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy rõ ràng là cô ấy đang nói dối. Sau khi điện thoại đến đó thì Hàn Lạp nghe máy, giọng anh ta nhỏ đến mức bất thường. “Tần Trọng Hàn, Lam Ảnh biến mất rồi!” “Anh đang nói gì vậy?” Anh ta ngạc nhiên. “Thật đó!” Giọng của Hàn Lạp càng cô đơn hơn. “Anh và Hà Hà ra ngoài đi, chúng ta gặp mặt rồi nói! Cô ấy có để lại thứ này cho hai người.” Thế là Tần Trọng Hàn đã đưa Hà Hà đến gặp Hàn Lạp ở Hải Hoàng. Vừa nhìn thấy nhau, hai bên liền chào hỏi, rồi Hàn Lạp ngồi xuống. “Sao tự nhiên Lam Ảnh lại biến mất được?” Tần Trọng Hàn thực sự không tin điều đó. “Tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy, cô ấy đã đi đâu?” “Tôi không biết!” Hàn Lạp lắc đầu rồi lấy ra một lá thư. “Đây là thư của cô ấy, viết cho hai người!” Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà mở lá thư ra với vẻ nghi ngờ, họ liền nhìn thấy trên lá thư của cô ấy được viết một đoạn như vầy. [Gửi Hàn và cô Tiêu! Xin chào, khi hai người đọc được lá thư này thì tôi đã rời khỏi thành phố H. Tôi biết Hàn sẽ hỏi tôi con của hai người hiện đang ở đâu, anh ấy nhất định đã biết tôi chính là người đã xé đi mấy trang cuối cùng của cuốn nhật ký đó, nhưng thực sự trong đó không hề đề cập đến việc đứa trẻ hiện đang ở đâu! Hàn à, em biết rằng hai chị em em tội lỗi chất chồng, tôi sẽ cầu nguyện cho hai người trong mỗi ngày sau này, cầu mong hai người sẽ sớm tìm thấy con của mình! Em xin lỗi! Thành thật xin lỗi một lần nữa! Lam Ảnh.] “Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Cô ấy đã biến mất như vậy à? Nhưng cô ấy biết kẻ đồng minh đó là ai mà!” Tần Trọng Hàn sững sờ. “Cô ấy biết mà không chịu nói với chúng tôi, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?” Hàn Lạp lắc đầu. “Tôi không biết, cô ấy chỉ để lại cho tôi một lá thư thôi!” Anh ta mỉm cười cay đắng, nghĩ về lá thư đó của Mạc Lam Ảnh, viết rất cứng rắn, trái tim anh ta liền nhói đau. Anh ta nghĩ mình đã đoán được cô ấy sẽ đi đâu, nhưng, nếu cô ấy thực sự hy vọng đó sẽ là nơi mà cô ấy quay về, thì anh ta sẽ không để cho bất kỳ ai đến làm phiền cô ấy! Hàn Lạp chỉ liếc nhìn Tần Trọng Hàn một cái, sau đó nhìn sang Hà Hà, đồng cảm với họ vì không thể tìm thấy con mình, nhưng cũng không thể làm gì khác nữa. Trong đầu Hàn Lạp nhớ về lá thư Mạc Lam Ảnh để lại. Cô ấy nói: “Lạp, trong cuộc đời này, em chỉ hối tiếc vì không được gặp anh sớm hơn. Anh rất rạng rỡ, rất dịu dàng và tao nhã, rất xuất sắc và nổi bật. Còn em, lại rất bỉ ổi và hèn hạ, em lại quá nhơ nhớp, làm sao mà xứng đáng với sự cao quý của anh được? Lạp à, xin hãy tha thứ cho em vì đã trốn chạy một lần nữa! Em đã đi đến một nơi mà tâm hồn của em được cứu rỗi. Anh đừng lo, em sẽ không tự tử, sẽ không tự hành hạ mình, sẽ không làm tổn thương chính mình nữa! Em sẽ tiếp tục sống thật tốt. Em sẽ chúc phúc cho anh ở một góc trời đầy nắng đó. Anh hãy quên em đi, đi tìm một cô gái đơn thuần và trong sáng, cưới cô ấy và sinh con, đó mới chính là điều em mong muốn. Lạp à, em biết em lại trở nên ích kỷ nữa rồi, em đã bỏ lại anh, một mình đi tìm sự an yên trong tâm hồn. Em lại bắt đầu ích kỷ nữa rồi, hãy tha thứ cho em. Trên đời này, em biết cũng chỉ có anh, là người yêu chiều em nhất! Anh hãy chiều em thêm một lần nữa được không? Đừng đi tìm em...” Từ nhà thờ đằng xa vang lên tiếng dương cầm ấm áp... Một người phụ nữ mặc áo nữ tu đang ngồi trước cây đàn dương cầm, đánh những bài nhạc vui vẻ cho lũ trẻ... “Hàn Lạp, anh thực sự không biết chị Mạc đã đi đâu à?” Tiêu Hà Hà nghĩ rằng chắc Hàn Lạp phải biết. “Tôi cũng không biết nữa.” Hàn Lạp lắc đầu. “Nếu cô ấy muốn tôi biết cô ấy đang ở đâu, có lẽ cô ấy sẽ không bỏ đi. Cô ấy muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi nghĩ, nếu cô ấy thực sự đã suy nghĩ thông suốt, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của cô ấy.” Chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mọi thứ đều ổn, anh ta cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. “Tần Trọng Hàn, còn con của chúng ta thì sao?” Tiêu Hà Hà khẽ hỏi, bây giờ cô đang lo sợ, cứ tưởng rằng Mạc Lam Ảnh sẽ biết, nhưng bây giờ Mạc Lam Ảnh cũng đã biến mất rồi. Vẻ mặt của Tần Trọng Hàn rất ảm đạm, nhưng lại trả lời rất kiên định: “Anh sẽ tìm được con! Chúng ta về nhà thôi!” Tiêu Hà Hà gật đầu và đứng dậy. “Hàn Lạp, anh giữ sức khỏe, tạm biệt!” Hàn Lạp há miệng ra, cuối cùng gật đầu. “Hai người cũng giữ sức khỏe.” Tần Trọng Hàn gật đầu rồi nắm tay Tiêu Hà Hà và bước ra ngoài. Chỉ mới đi được vài bước, Hàn Lạp đã gọi họ lại. “Tần Trọng Hàn, Hà Hà! Có lẽ, ý tôi là, nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ Lam Ảnh đã đi đến nơi có thể giúp cô ấy không còn u mê nữa, nơi đó chắc cô ấy sẽ có thể yên tĩnh mà sám hối. Nhưng tôi, không chắc chắn lắm.” Tần Trọng Hàn ngây người ra. “Ý anh là có thể cô ấy đã đi tu rồi?” “Có thể là vậy!” Hàn Lạp gật đầu. “Tìm được cô ấy, tôi sẽ báo với anh!” Tần Trọng Hàn nói rồi gọi điện thoại, kêu người tìm kiếm ở tất cả chùa chiền và nhà thờ trên cả nước. Ở nhà họ Tăng. “Cộc, cộc” vài tiếng gõ cửa vang lên, Tăng Dương Dương biết đó là Tăng Ly. “Đừng làm phiền em, em muốn được yên tĩnh một mình.” “Dương Dương, em đã trốn anh cả ngày rồi! Từ lúc tìm được Ngữ Điền đến bây giờ, em cứ trốn tránh anh, tại sao vậy? Dương Dương, mở cửa ra, chúng ta hãy nói chuyện!” Giọng của Tăng Ly vang lên ở bên ngoài. Tăng Dương Dương cắn chặt môi, không biết phải đối mặt với anh ta bằng tâm trạng như thế nào. Cô không muốn anh ta vì muốn chịu trách nhiệm mà phải làm gì đó cho cô, nếu chỉ vì trách nhiệm thì suốt đời cô cũng không cần. “Mở cửa đi!” Giọng của Tăng Ly đã rất nhỏ. “Nếu em không muốn bị anh phá cánh cửa này, em hãy mở cửa ra đi!” “Em không muốn gặp anh, anh thích phá thì cứ phá đi!” “Vậy anh phát thiệt đó nha!” “Anh có thể để em được yên tĩnh một chút không?” Tăng Dương Dương hét lên. “Em đã nói không gặp anh, tức là không muốn gặp anh.” Bây giờ đã tìm được con rồi, họ không cần phải đồng lòng đồng sức đi tìm con nữa, cô chỉ mong sớm tìm được con của Tần Trọng Hàn và Hà Hà, sau đó từ từ gần gũi với Ngữ Điền, rồi đưa con mình về. Ờ! Đưa về? Có thể đưa về thật sao? Liệu con có chịu đi với cô không? Rồi sẽ đưa con đi đâu? Sao ba mẹ có thể đồng ý cho cô đưa con đi được? Còn cô, sao có thể nhẫn tâm cướp đi tình thương yêu của ba dành cho con chứ? Nghĩ đến đây, trái tim cô càng nặng nề hơn. “Dương Dương, mở cửa ra đi!” Tăng Ly vẫn khẽ hét lên ở bên ngoài. Tăng Dương Dương không còn cách nào khác, đành phải đi đến và mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh ta, trong tim nhói đau, rồi sau đó dần trở nên khó chịu, và nhanh chóng nói: “Nói đi! Có gì muốn nói, anh nói nhanh đi, em đang nghe đây!” “Dương Dương!” Tăng Ly đứng trước cửa, vẻ mặt nghiêm nghị, vô cùng điềm tĩnh, rồi anh ta nói: “Dương Dương, tại sao em cứ trốn tránh anh?” “Đã tìm được con rồi!” Tăng Dương Dương nói: “Chúng ta còn có thể nói gì khác?” Trong nhiều năm qua, cô cứ đi theo bước chân của anh ta, đi theo đến mức sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn không đổi lại được một cái nhìn của anh ta. Nhưng khi bất thình lình xuất hiện một đứa con, anh ta lại lao ra tỏ vẻ ân cần. Nhớ lại trước đây khi cô đi theo anh ta, khi anh ta không chịu gặp cô hết lần này đến lần khác, trong lòng cô đau khổ đến dường nào, vậy mà có ai biết đâu? Dương Dương nhìn vào anh ta, trên khóe miệng nở ra một nụ cười cay đắng. Tăng Ly nhìn cô, trong mắt có chút ý tứ sâu xa, có chút bối rối, có chút áy náy, cũng có rất nhiều cảm xúc. Đó là một tình cảm phức tạp khó nói. Anh ta nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng bướng bỉnh của cô, trong tim chợt nhói đau. Nhớ đến chuyện cô đã phải chịu nhiều khổ cực, nhớ đến chuyện anh ta đã không làm bất cứ điều gì trong năm năm qua, còn cô phải một mình chịu đựng, trong lòng anh ta đầy áy náy. “Dương Dương...” Lời vẫn chưa ra khỏi miệng, giọng của Tăng Ly đã hơi nghẹn ngào. “Anh biết dù anh có nói gì thì cũng đều có lỗi với em...” “Nếu chỉ nói xin lỗi thì em biết rồi, em hoàn toàn không oán trách gì anh, tất cả mọi chuyện đều do em cam tâm tình nguyện, tại em đa tình. Đêm đó là một tai nạn, là một sai lầm, nên anh không cần phải suy nghĩ nhiều. Dù đã có Ngữ Điền, dù con sẽ quay về, nhưng em và anh cũng sẽ không thể nào! Em sẽ không ích kỷ đến mức đưa con đi, ba mẹ và anh đều cần con, quan trọng hơn là con cũng cần mọi người, cần tất cả chúng ta. Để con có được một môi trường ổn định, em sẽ phối hợp với anh, cũng mong rằng anh sẽ hợp tác. Chờ con lớn hơn một chút, anh có thể kết hôn với người khác, em sẽ không phản đối.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]