Với mái tóc ngắn màu đen, Mao Chi Ngôn trông gọn gàng và sáng sủa, dáng người mảnh khảnh, đang mặc một cái áo khoác nam màu be, tôn lên vẻ cao ráo của anh ta. Nhìn thấy Tần Trọng Hàn đi ra, trên mặt Mao Chi Ngôn cũng không hề có bất kỳ biến động nào, chỉ mỉm cười và chào hỏi Tần Trọng Hàn. “Tôi tưởng tối nay tăng ca nên mới chạy đến đây!”
Tần Trọng Hàn hơi ngây người ra, híp mắt lại và nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, vẫn tỉnh bơ. “Nhưng bây giờ không cần nữa, buổi họp báo sẽ được lên tin vào ngày mai, mọi chuyện đã xử lý xong rồi, chúng ta đi làm vài ly đi!”
Trên mặt của Mao Chi Ngôn vẫn không có thay đổi nào. “Được! Nhưng nhìn cậu có vẻ như đang rất mệt mỏi!”
Tần Trọng Hàn nghe thấy vậy liền rất im lặng. Vài giây sau, anh ta mỉm cười, nụ cười sâu xa khó đoán. “Chi Ngôn, tối nay đã xảy ra một số chuyện. Tôi, rất buồn!”
Đôi mắt của Mao Chi Ngôn chợt long lên. “Ố? Chuyện của công ty à?”
Tần Trọng Hàn lắc đầu. “Chuyện của công ty thì không khó khăn đến vậy, chuyện khác!”
Mao Chi Ngôn chợt căng cứng cả người, rồi nhướn mày lên. “Cậu mà có chuyện buồn à?”
“Vậy nên hãy đi làm vài ly với tôi đi!” Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, và Tần Trọng Hàn đã ra dấu tay mời anh ta đi.
Mao Chi Ngôn để ý thấy sắc mặt của Tần Trọng Hàn, trong tim cũng hơi căng thẳng, lẽ nào cậu ta đã linh cảm được điều gì? Hay là đã nắm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cung-cua-tong-tai-ac-ma/743527/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.