Vài nhân viên cảnh sát đã đưa thẻ ra. “Mai Tây Vịnh có ở đây không? Ai là Mai Tây Vịnh?” 
Vào lúc này, Mai Tây Vịnh đang bưng một cái đĩa đi ra khỏi bếp, bà ta đặt cái đĩa lên bàn trà trong phòng khách rồi mới chậm rãi nói: “Chào anh cảnh sát, tôi chính là Mai Tây Vịnh!” 
“Chính bà đã gọi báo cảnh sát phải không?” Một viên cảnh sát hỏi. 
“Phải, chính tôi!” 
“Dì Mai, xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Cung Luyến Nhi có linh cảm rất xấu. 
Mai Tây Vịnh chỉ mỉm cười: “Luyến Nhi à, sau này con phải tự chăm sóc tốt cho mình, dì Mai không thể chăm lo cho con được nữa rồi!” 
“Bà đã giết người?” Viên cảnh sát hỏi. 
“Không! Nhưng tôi đã phạm tội cô ý gây thương tích, còn ông ta thì vẫn chưa chết!” Mai Tây Vịnh nói bằng giọng dửng dưng: “Ông ta đang ở trong căn phòng đầu tiên bên trái trên lầu, các cậu lên đó xem đi! Luyến Nhi à, đây là món dì nấu cho ba con, ba con nhất định sẽ thích lắm!” 
Tất cả mọi người đều nhìn vào cái đĩa đó, thấy bên trên có một miếng thịt, rất ngắn, được chiên qua dầu nên nó đã teo lại rất nhỏ, không thể nhận ra đó là thịt gì! 
Sau đó, cảnh sát đi lên lầu, phát hiện ở trong căn phòng đó, Cung Bồi Tân đang nằm trên giường, trên cái quần ngủ màu trắng đang mặc trên người bị dính một mảng máu đỏ tươi, còn giữa hai chân của ông ta lại còn tệ hơn nữa, cái kéo dính đầy máu đã bị quăng xuống đất. Mai Tây Vịnh cũng đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cung-cua-tong-tai-ac-ma/743507/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.