Chương trước
Chương sau
Vài nhân viên cảnh sát đã đưa thẻ ra. “Mai Tây Vịnh có ở đây không? Ai là Mai Tây Vịnh?”
Vào lúc này, Mai Tây Vịnh đang bưng một cái đĩa đi ra khỏi bếp, bà ta đặt cái đĩa lên bàn trà trong phòng khách rồi mới chậm rãi nói: “Chào anh cảnh sát, tôi chính là Mai Tây Vịnh!”
“Chính bà đã gọi báo cảnh sát phải không?” Một viên cảnh sát hỏi.
“Phải, chính tôi!”
“Dì Mai, xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Cung Luyến Nhi có linh cảm rất xấu.
Mai Tây Vịnh chỉ mỉm cười: “Luyến Nhi à, sau này con phải tự chăm sóc tốt cho mình, dì Mai không thể chăm lo cho con được nữa rồi!”
“Bà đã giết người?” Viên cảnh sát hỏi.
“Không! Nhưng tôi đã phạm tội cô ý gây thương tích, còn ông ta thì vẫn chưa chết!” Mai Tây Vịnh nói bằng giọng dửng dưng: “Ông ta đang ở trong căn phòng đầu tiên bên trái trên lầu, các cậu lên đó xem đi! Luyến Nhi à, đây là món dì nấu cho ba con, ba con nhất định sẽ thích lắm!”
Tất cả mọi người đều nhìn vào cái đĩa đó, thấy bên trên có một miếng thịt, rất ngắn, được chiên qua dầu nên nó đã teo lại rất nhỏ, không thể nhận ra đó là thịt gì!
Sau đó, cảnh sát đi lên lầu, phát hiện ở trong căn phòng đó, Cung Bồi Tân đang nằm trên giường, trên cái quần ngủ màu trắng đang mặc trên người bị dính một mảng máu đỏ tươi, còn giữa hai chân của ông ta lại còn tệ hơn nữa, cái kéo dính đầy máu đã bị quăng xuống đất. Mai Tây Vịnh cũng đi theo lên, sau đó bà ta nhìn vào vẻ mặt ngây ra vì nghi ngờ của tất cả mọi người, chậm rãi nói: “Phải, tôi đã cắt của ông ta, sau đó đem đi nấu thành hai món ăn, món ăn có một không hai! Ha ha ha ha...”
Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Mễ Kiệt. Lúc này cô đang ở nhà họ Bùi, mọi người đang chuẩn bị dùng bữa tối thì đột nhiên nhận được cuộc gọi.
“Hà Hà, em đến nhà họ Cung một chuyến đi!” Giọng của Mễ Kiệt nhỏ đến bất thường.
“Đến nhà họ Cung?” Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên. “Anh Mễ à, em...”
Cô muốn nói rằng mình sẽ không đi, nhưng cô đã bị Mễ Kiệt ngắt lời một cách vội vã. “Hà Hà, mẹ em chết rồi! Luyến Nhi nói dù thế nào thì em cũng phải đến đó một chuyến.”
Trong đầu “oong” một tiếng, Tiêu Hà Hà chết lặng, những câu tiếp theo thì cô không còn nghe thấy nữa.
“Có chuyện gì vậy?” Tần Trọng Hàn cầm lấy điện thoại và hỏi với vẻ lo lắng: “Mễ Kiệt à, tôi Tần Trọng Hàn đây, có chuyện gì vậy?”
“Mai Tây Vịnh chết rồi!” Mễ Kiệt lặp lại: “Có muốn cho Hà Hà đến gặp mặt dì ấy lần cuối hay không, mọi người cứ quyết định! Luyến Nhi nói chỉ muốn báo cho Hà Hà biết, nên tôi chỉ có thể gọi đến báo như vậy thôi, còn đến hay không thì tùy mọi người vậy!”
Nửa tiếng sau.
Tần Trọng Hàn đã đưa Tiêu Hà Hà đến nhà họ Cung.
Xe cảnh sát vẫn đang ở đó, những người giúp việc và bảo vệ của nhà họ Cung đều đang nghiêm mặt, không hề có chút biểu cảm nào!
Trong đầu Tiêu Hà Hà cứ nghĩ về câu nói đó: “Dì ấy chết rồi... Dì ấy chết rồi...”
Khi bước vào phòng khách của nhà họ Cung, Tiêu Hà Hà nhìn thấy hai cơ thể nằm trên cáng ở dưới đất. Hai cái cáng, đều được phủ bằng vải trắng.
Cung Luyến Nhi đang cuộn tròn trên ghế sofa, Mễ Kiệt đang ngồi cạnh an ủi cô, nhưng cô chỉ nghẹn ngào thì thầm và từ chối sự đụng chạm của Mễ Kiệt. Lúc này, người quản gia nói: “Cô hai à, cô Tiêu và cậu Tần đến rồi!”
Lúc này Cung Luyến Nhi mới ngừng khóc, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt lên, nhìn về phía Tiêu Hà Hà, sau đó đứng dậy, loạng choạng chạy đến trước mặt Tiêu Hà Hà. “Chị Hà Hà, em xin lỗi...”
Tiêu Hà Hà chết lặng, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
“Chị Hà Hà, dì Mai đã bị ba em nổ súng bắn chết. Tại em không bảo vệ được cho dì... Để dì phải chịu đựng sự hành hạ của ba em trong bao nhiêu năm qua, là nhà họ Cung em có lỗi với chị...”
Tiêu Hà Hà không còn tâm trạng để nghe cô ấy nói, cô cố gắng giữ bình tĩnh và nói với vẻ thờ ơ: “Bà ta đâu?”
Tần Trọng Hàn đã nghe Mễ Kiệt kể lại, thì ra Mai Tây Vịnh đã cho Cung Bồi Tân uống thuốc mê, khi ông ta bất tỉnh thì đã cắt đứt thằng nhỏ của ông ta rồi đem đi nấu thành hai món ăn.
Khi Cung Bồi Tân tỉnh lại thì biết được chuyện này, nhân lúc cảnh sát không chú ý liền nổ súng bắn chết Mai Tây Vịnh, rồi ông ta cũng tự sát bằng súng.
Cung Luyến Nhi vén một trong hai tấm vải trắng lên, để lộ ra khuôn mặt của Mai Tây Vịnh. Vẻ mặt của bà ta rất bình thản, an yên như được giải thoát.
Khóe mắt của Tiêu Hà Hà hơi cay cay nhưng không rơi nước mắt, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bà ta.
Người phụ nữ đã từng cho cô mạng sống này, đến lúc này cô mới nhận ra rằng cuộc sống của Mai Tây Vịnh cũng rất bi thảm. Trong ấn tượng của Hà Hà, hình như bà ta không bao giờ cười, có lẽ vì bà ta không yêu ba của cô - Tiêu Nam Bắc, cho nên bà ta mới tái giá, cho nên bà ta mới bỏ mặc việc sống chết của Tiêu Tiêu. Có lẽ, chỉ vì bà ta quá ích kỷ!
Tất cả oán giận, tất cả mọi thứ đã tan thành mây khói cùng với sự biến mất của sinh mạng này! Cô hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt vào trong rồi nhìn vào khuôn mặt này một lần nữa, nói với vẻ chua xót: “Tần Trọng Hàn, chúng ta đi thôi!”
“Chị Hà Hà?” Cung Luyến Nhi khẽ hét lên. “Dì Mai nên chôn cất ở đâu đây?”
Tiêu Hà Hà lắc đầu, rồi lại liếc nhìn Mai Tây Vịnh bằng ánh mắt phức tạp. “Tôi không biết nữa, bà ấy là người nhà họ Cung, tôi không có quyền hỏi đến!”
Cô ưỡn thẳng lưng, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt thành nắm đấm, cứ vậy mà đi ra ngoài.
Tần Trọng Hàn đuổi theo vì lo lắng.
Tiêu Hà Hà không quay đầu lại, có vẻ như đã quyết định rồi, trong lòng chỉ thầm lẩm bẩm một câu: Mẹ ơi, mẹ đi thong thả!
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng khách của nhà họ Cung, nước mắt của cô bỗng tuôn ra, nhưng không khóc thành tiếng. Tần Trọng Hàn lặng lẽ ôm lấy cô, bồng cô lên. Tiêu Hà Hà vùi mặt vào ngực anh ta.
Tần Trọng Hàn thở dài.
Chiếc xe lướt ra khỏi cổng nhà họ Cung, rồi Tần Trọng Hàn dừng xe lại bên đường.
Tiêu Hà Hà lặng lẽ ngồi ở ghế phụ, nước mắt cứ tranh nhau rơi xuống, nhưng vẫn không khóc thành tiếng.
“Hà Hà...” Tần Trọng Hàn giơ tay ra để giúp cô lau nước mắt.
Tiêu Hà Hà ngẩng mặt lên với vẻ ngỡ ngàng, mái tóc đen của cô dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch ra, khuôn mặt đó đang đau buồn rơi lệ, hai mắt sưng húp lên. Cô nhìn anh ta trong bộ dạng đáng thương đó, sau đó lẩm bẩm hỏi: “Tần Trọng Hàn, tại sao rõ ràng là em hận bà ấy, nhưng khi nhìn thấy bà ấy chết đi, em vẫn buồn đến như vậy chứ?”
Tần Trọng Hàn ngây người ra, mắt hơi nheo lại, rồi giơ tay ra kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Hà Hà, bởi vì bà ấy là mẹ của em, là người đã sinh ra em! Em muốn khóc thì cứ khóc ra đi!”
Tiêu Hà Hà cắn chặt môi, cuối cùng cũng không thể nhịn tiếp được, bỗng nhiên bật khóc như một đứa trẻ.
Trong phòng sách của nhà họ Bùi.
Ngô Tân Tuyên bưng một ly trà vào và đặt nó lên bàn của Bùi Lâm Xung.
Ông ta đang hút thuốc, thấy cô bước vào liền lập tức dập điếu thuốc đi, ông ta không muốn để cô và em bé hít phải khói thuốc thụ động, sau đó bước tới mở cửa sổ ra.
“Không cần đâu, em sẽ ra ngoài liền!” Ngô Tân Tuyên thấy ông ta định mở cửa sổ nên đã lên tiếng.
“Ồ!” Bàn tay đang định mở cửa sổ của ông ta dừng lại, không đẩy cửa ra nữa.
Ngô Tân Tuyên đi đến trước cửa rồi dừng lại và nói: “Anh hãy đến gặp bà ấy lần cuối đi!”
“Ai?” Bùi Lâm Xung ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Mẹ của Hà Hà!” Ngô Tân Tuyên không tin rằng ông ta không hiểu, có lẽ ông ta không muốn hiểu thật mà thôi. “Em biết trong lòng anh vẫn luôn có bà ấy, bao nhiêu năm qua, luôn có!”
Bùi Lâm Xung hơi ngạc nhiên, nhìn vào người đang đứng ở cửa.
Ngô Tân Tuyên quay người lại và mỉm cười: “Đừng nhìn em như vậy. Thật ra em luôn biết một chuyện, Mai Tây Vịnh là tình đầu của anh chứ gì?”
Bùi Lâm Xung nhìn cô và không nói gì, chỉ lặng lẽ, rất im lặng.
Khi Ngô Tân Tuyên quay người định rời đi, ông ta đột nhiên lên tiếng: “Nói ra thì anh có lỗi với bà ấy!”
“Ố?”
“Trước đây chính anh đã hãm hiếp bà ấy, sau đó còn buộc bà ấy phải bỏ đứa nhỏ đi...”
Tiêu Hà Hà sau khi khóc quá nhiều thì trở nên rất yên lặng. Tần Trọng Hàn ngồi bên cạnh cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Bàn tay to lớn và ấm áp bao bọc lấy bàn tay nhỏ đang lạnh như băng của cô, làm trong lòng Tiêu Hà Hà ấm áp lên.
“Tần Trọng Hàn, chúng ta sẽ nương tựa lẫn nhau mà sống.” Tiêu Hà Hà khẽ thì thầm, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định đến lạ thường, một tay ôm chặt lấy người Tần Trọng Hàn, trái tim trống vắng trong nhiều năm lần đầu tiên có cảm giác nương náu.
“Tốt!” Tần Trọng Hàn gật đầu.
Mai Tây Vịnh qua đời vào ngày Noel.
Ba ngày sau được chôn cất.
Bà ta và Cung Bồi Tân, cùng với mẹ của Cung Luyến Nhi được chôn trong cùng một khu mộ, hai người phụ nữ, một nằm bên trái và một nằm bên phải.
Cung Luyến Nhi hình như cũng đã trưởng thành chỉ sau một đêm, trên mặt không còn vẻ non nớt như trước nữa, lúc này đã thêm phần trưởng thành. Chỉ có điều, vẻ trưởng thành đó làm cho người ta phải lo lắng.
Tiêu Hà Hà đã bị bệnh!
Vào đêm trở về từ nhà họ Cung, cô đã bị sốt cao, lúc nào cũng nói mê sảng. Tần Trọng Hàn lo lắng với tay ra và chạm vào mặt cô, lúc đó mới nhận ra rằng thân nhiệt của cô cao đến mức đáng sợ.
“Mẹ...” Cô cứ lẩm bẩm, lẩm bẩm.
Lấy khăn lạnh đắp lên trán cô, Tần Trọng Hàn nắm lấy tay cô và thở dài, khẽ thì thầm bên tai cô với vẻ đau xót. “Anh biết trong lòng em rất buồn, dù sao đó cũng là mẹ của em! Nhưng bà ấy đã ra đi rất thanh thản, có lẽ cái chết là một sự giải thoát đối với bà ấy, nên em đừng buồn nữa!”
Môi của Tiêu Hà Hà khẽ mấp máy, cô đang lẩm bẩm điều gì đó. “Không muốn... bà ấy chết...”
Giọng của cô rất nhẹ, rất khẽ. Tần Trọng Hàn cúi đầu xuống thấp hơn và ghé sát bên miệng cô, nghe thấy cô đang hét lên: “Tần Trọng Hàn... Em không muốn bà ấy chết...”
Trái tim anh ta chua xót, lời lẩm bẩm của cô thật bối rối, tim anh ta như nghẹn lại và đau đớn.
“Hà Hà, anh biết, anh biết! Anh biết trong lòng em đang nghĩ gì!”
Tiêu Hà Hà đã bị bệnh ba ngày, ba ngày sốt cao liên tục, không đến dự đám tang được.
Sau khi lo hậu sự xong xuôi, Cung Luyến Nhi đã hẹn gặp Tiêu Hà Hà.
“Chị ơi! Em có thể gọi chị là chị không?” Cung Luyến Nhi nhìn vào Tiêu Hà Hà, thấy sắc mặt cô rất nhợt nhạt, thầm nhận ra không phải cô không quan tâm đến dì Mai.
Tiêu Hà Hà nhìn thấy khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Cung Luyến Nhi giờ này lại càng xanh xao đến đau lòng, cô ấy đã ốm hơn trước, hai má lõm xuống, lông mi phủ xuống mí mắt, cố che đậy bóng râm đó, quá mệt mỏi và lo lắng. Mấy hôm nay, đúng là làm khó cho một cô bé như cô ấy rồi.
Cô ấy lớn lên trong nhung lụa, chưa bao giờ phải chịu khổ, vậy mà phải một mình chủ trì tang lễ, một mình tổ chức cuộc họp báo để làm rõ tin đồn về cái chết của Cung Bồi Tân và Mai Tây Vịnh, phủ nhận tin đồn rằng Cung Bồi Tân đã bị Mai Tây Vịnh cắt mất thằng em.
Sau khi trải qua một việc lớn như vậy, Tiêu Hà Hà cũng đã có một cái nhìn hoàn toàn mới về Cung Luyến Nhi. Nếu không phải vì Mai Tây Vịnh, ít ra bây giờ Cung Bồi Tân vẫn còn sống. Nhưng Cung Luyến Nhi không hề trách Mai Tây Vịnh, cô ấy nói bao nhiêu năm qua Mai Tây Vịnh đã chịu khổ quá nhiều rồi, là nhà họ Cung có lỗi với bà ta!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.