Tần Trọng Hàn nghe thấy giọng nam ở đầu bên kia, cả trái tim anh ta như muốn nhảy ra ngoài. “Hà Hà, em đang ở bên cạnh người đàn ông khác thật sao? Là anh chàng hôm qua phải không?”
Trái tim của anh ta bỗng chốc vụn vỡ.
Nhưng Tiêu Hà Hà lại nhanh nhảu nói: “Thưa anh, xin anh đừng làm phiền tôi nữa, anh đã gọi nhầm số thật mà!”
Nói xong câu này, cô cúp máy một cái rụp.
Đỗ Cảnh ngây người ra, hôm nay là lần thứ hai nhìn thấy cô khóc, khóc rất buồn và tuyệt vọng, đột nhiên trong lòng anh ta có một ý nghĩ tồi tệ. “Hà Hà, có phải ba của đứa trẻ không nhìn nhận nó không?”
Tiêu Hà Hà lặng người đi và không có câu trả lời, chỉ nghe Đỗ Cảnh nói tiếp: “Hà Hà, cô đừng sợ, nếu không được nữa thì tôi sẽ giúp cô! Con trẻ vô tội mà!”
Tiêu Hà Hà càng ngây ra đó, lẽ nào Đỗ Cảnh hiểu lầm cô định bỏ cái thai à?
Cô và Đỗ Cảnh chỉ là đồng nghiệp, nhưng lúc này, khi anh ta nói ra câu đó, trong lòng cô lại thấy rất ấm áp. “Cám ơn anh... Tự tôi có thể! Tôi sẽ sinh đứa bé này!”
“Cô đừng khách sáo, chúng ta cũng như là bạn bè mà. Tôi chẳng có bạn bè gì, ngoài ba nuôi ra, bình thường tôi cũng ít qua lại với ai, nên tôi rảnh lắm, có thể giúp cô chăm em bé!” Nói xong một lèo như vậy, ngay cả bản thân Đỗ Cảnh cũng cảm thấy hơi lạ, đây là lần đầu tiên anh ta nói nhiều đến vậy đó!
Sự ủng hộ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cung-cua-tong-tai-ac-ma/743452/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.