“Tần Trọng Hàn, cám ơn…” Trong giọng nói run rẩy và nghẹn ngào có thể cảm nhận được vẻ mong manh và bất lực, Tiêu Hà Hà nắm chặt áo của Tần Trọng Hàn, để mình mặc sức mà vùi mặt vào ngực anh ta, trong đôi mắt rưng rưng lại lóe lên chút buồn bã. 
“Hà Hà?” Giọng nói run rẩy đó làm tim Tần Trọng Hàn đau đớn hơn, chỉ ôm chặt lấy cơ thể Tiêu Hà Hà, cảm thương cho sự mong manh và bất lực của cô vào lúc này. 
“Tôi ổn rồi.” Nước mắt ngừng chảy, Tiêu Hà Hà nhanh chóng đẩy người Tần Trọng Hàn ra, tuy mắt vẫn còn đỏ như mắt thỏ, nhưng vẫn lên tiếng bằng giọng bướng bỉnh và lạnh lùng. “Tôi không sao, xin lỗi!” 
Cô nhìn thấy trên cái áo vest của anh ta bị ướt một mảng lớn, liền lập tức cảm thấy áy náy. 
“Nếu thấy áy náy, em hãy cho tôi ăn thật no đi! Tôi nhịn đói lâu lắm rồi!” Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, giọng điệu vô cùng ám muội, ám muội đến mức người và thần phải nổi giận. 
Trong lúc cô ngạc nhiên thì anh ta bồng cô lên, đi về phía phòng ngủ. 
Cô dựa vào ngực anh ta như thể không còn chút sức lực nào, không biết có phải do quá mệt mỏi nên cả người mới không còn chút sức lực nào hay không. Đặt cô nằm trên chiếc giường mềm mại, anh ta cởi hết quần áo trên người cô ra, cô vội vã kéo chăn lên để che mình lại. 
Tần Trọng Hàn cũng nhanh chóng cởi áo của mình ra, sau đó cúi người xuống và nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cung-cua-tong-tai-ac-ma/743431/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.