Đông Tể ngốc ngốc vỗ lưng cho Tôn bà tử, nghe tiếng ho nặng nề của bà, trong lòng Đông Tể rầu rĩ, bé không hiểu đây là cảm giác gì, đôi má thịt hơi căng lại, khuôn mặt nhỏ vốn thường không có biểu tình gì lại âm trầm.
Gà mái dê núi trong nhà vốn không thân thiết với Đông Tể, bây giờ thấy bé lại càng né tránh xa hơn, lạnh run run, mấy con gà mái bị bé dọa sợ đến nỗi đã mấy ngày không đẻ trứng rồi.
Bánh trứng đã nói trước đó không có, bây giờ ngay cả một quả trứng cách ngày mới được ăn cũng không có, từ sau khi Tôn bà tử và lão Lý đầu bị bệnh, món ăn trong nhà cũng tụt dốc, gần tối mỗi ngày cũng không có chuyện nghe kể, Đông Tể ủ rũ chít chít không vui.
Chờ Tôn bà tử uống thuốc xong nằm xuống ngủ, Đông Tể ngồi yên cạnh mép giường, vung vẩy cái chân nhỏ, lấy cá đá nhỏ trong yếm ra, cầm trong tay đùa nghịch.
Tình hình của lão Lý đầu tốt hơn Tôn bà tử, hôm nay tiết trời tốt, ông lùa dê và gà mái ra ngoài sân, để chúng lên núi kiếm ăn, bận bịu xong ông chuẩn bị về phòng nằm nghỉ, tinh thần tốt thì bệnh cũng mau khỏi hơn.
Ông chậm rãi đi vào phòng, trong phòng vì có màn che nên khá tối, ông cố chịu cơn ngứa rát trong cổ họng, ho nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng hỏi Đông Tể: "Trong tay con là gì vậy?"
Bây giờ Đông Tể cũng đã đáp lại lời họ nói, nhưng phản ứng của bé lại chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cua-quy/2305115/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.