Ứng Ly nghiêm mặt: "Không ăn sáng dễ bị sỏi mật."
Ôn Nặc: "..."
Giọng điệu của bạn cùng phòng quá nghiêm túc, dễ khiến người ta lầm tưởng rằng cậu ấy hơi hung dữ.
Ôn Nặc mím môi, thầm nghĩ ngay cả bố mẹ và anh trai cũng chưa từng dạy dỗ cậu như thế.
Nhưng bạn cùng phòng nói cũng không sai, đều là vì muốn tốt cho cậu, Ôn Nặc đành phải dịu giọng, nói: "Được rồi, tớ nghe cậu."
Ứng Ly hơi sững người, thấy Ôn Nặc thật ngoan ngoãn.
Thực ra vừa nói ra câu đó cậu đã hơi hối hận, cậu là bạn trai của Ôn Nặc, chứ không phải bố cậu ấy, con trai ở tuổi này hình như đều không thích bị giáo huấn kiểu "bố già", dễ sinh ra tâm lý phản kháng.
Cậu em trai cùng cha khác mẹ của cậu cũng vì vậy mà rất ghét cậu.
Ôn Nặc gãi gãi má, cảm thấy bầu không khí vừa mới hòa hoãn lại có chút lạnh lẽo, bèn cầm đũa gắp miếng chả cốm đỏ trên bàn, vừa gắp vừa giới thiệu: "Bạn cùng phòng, cậu thử cái này xem, cái này ngon lắm..."
"Đinh" -
Ứng Ly cũng vừa gắp miếng chả cốm đỏ đó, hai đôi đũa chạm nhau trên không trung, cả hai đều sững người.
Ứng Ly thu đũa lại, đưa bát ra đón, ánh mắt bình tĩnh: "Cảm ơn."
Ôn Nặc lắp bắp: "Khô-không có gì."
Tai dưới mái tóc đen càng đỏ hơn.
Hỏng rồi, chơi trò gượng gạo rồi, sao lại giống như cố tình tán tỉnh người ta vậy a a a a a.
Ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-chung-ki-thi-dong-tinh-thi-sao-/3701554/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.